Polly po-cket
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323445

Bình chọn: 9.00/10/344 lượt.

i nói:

“Ta lúc ấy, cả người không có tí sức lực nào. . . . . .”

“Đó là dĩ nhiên, Thanh thúc không muốn để ngươi phá hư kế hoạch của hắn. . . .”

Địch Mân buông khăn mặt, thở dài:

“Không nghĩ tới, ta vậy mà lại là. . . Cha, nương, thật có lỗi, thật sự rất xin lỗi. . . .”

Địch lão phu nhân lắc đầu, nước mắt ở trong mắt trào ra, rốt cục mới hạ xuống:

“Tam hoàng tử. . . . . .”

“Không, ta là Địch Mân, cũng là nhi tử các người, cha, nương!”

Bắt lấy tay Địch lão phu nhân, Địch Mân kiên định nhìn nàng, trong lòng

nhịn không được vì hy sinh của bọn họ, tình yêu vô tư của bọn họ mà cảm

động.

“Tốt, tốt. . . . Địch Mân, ngươi vẫn là nhi tử ngoan của ta!”

Địch lão tướng quân nói liên tục hai chữ tốt, Tàn Nguyệt cũng vui vẻ nở nụ cười, lão đại phu một bên kích động cười nói:

“Chúc mừng tướng quân, tam hỉ lâm môn. . . . . .”

“Tam hỉ?”

Địch lão tướng quân nhíu mày, lão đại phu rung đùi đắc ý:

“Đại hỉ, nhi tử đã trở lại; song hỉ, Tàn Nguyệt bình an đã trở lại; về phần tam hỉ . . . . . .”

Hai mắt quét về phía bụng Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đầu tiên là kinh ngạc nhìn đại phu, nhưng chỉ là một lát, nàng ngẩng đầu, mắt lộ vẻ mừng như điên:

“Đại phu, ngươi nói. . . Ngươi nói. . . .”

Địch Mân nắm lấy tay Tàn Nguyệt, tay hắn cũng hơi hơi run rẩy:

“Ngươi nói là . . . . . Tàn Nguyệt nàng. . . . . .”

Lão đại phu gật gật đầu, ha ha cười nói:

“Cũng chưa được một tháng, Tàn Nguyệt từng mất một đứa nhỏ, về sau phải chú ý nhiều hơn mới được. . . .”

“Tàn Nguyệt, ngươi có thai?”

Địch lão phu nhân chạy tới, cao hứng nhìn Tàn Nguyệt, nước mắt trong mắt lấp lóa.

“Tàn Nguyệt, thật vậy chăng?”

Cửa mở, Hàn phi đi đến, trên mặt mang tình cảm vui mừng hó nén. Nàng đi đến bên người Tàn Nguyệt, một tay bắt lấy Tàn Nguyệt, một tay bắt lấy Địch

lão phu nhân, thở dài:

“Tố Vân, hai mươi năm trước, bởi vì ta

khiến ngươi mất đi một đứa nhỏ. Hai mươi năm, các ngươi đối Địch Mân

toàn tâm toàn ý, coi như con mình sinh ra, nay, Tàn Nguyệt có thai, đứa

bé này ta làm chủ, cho Địch gia, Tàn Nguyệt, Địch Mân, các ngươi nói

đi?”

Tàn Nguyệt cúi đầu, Địch Mân vui vẻ cười:

“Ta vốn chính là nhi tử Địch phủ, bất quá một dạng. . . . . .”

Đứa nhỏ Địch phủ?

Trải qua hôm nay, tất cả vẫn là như trước sao?

Thái tử, Ngũ hoàng tử đều bị bắt, hoàng thượng sẽ truyền ngôi cho Hiên Vương sao?

Trong lòng mọi người đều có sổ, chỉ sợ, kết quả cuối cùng này, bình thường sẽ không là Hiên Vương!

“Mân, thực xin lỗi, nương không có ở bên cạnh ngươi, hảo hảo chiếu cố ngươi. . . Ngươi có thể kêu ta tiếng nương không?”

Hàn phi hàm chứa nước mắt, thân mình kích động hơi hơi run rẩy, hai mắt vội vàng nhìn Địch Mân.

Kỳ thật vừa rồi, thời điểm ở hoàng cung, nàng đã muốn nói như vậy.

Nhưng, nàng làm nương như vậy, không có tư cách hỏi như vậy, không có tư cách. . . .

“Mân nhi, đây là nương của ngươi, là mẹ ruột liều mình cũng phải bảo vệ ngươi, mau gọi, mau gọi đi. . .”

Địch lão phu nhân khóc nhìn Địch Mân, Tàn Nguyệt cũng ngẩng đầu, rất hi vọng Địch Mân gọi ra.

“Ta. . . . . .”

Địch Mân mở miệng, hắn đối vớiHàn phi, vốn có tình cảm tốt nói không nên

lời. Nhưng gọi nương, trong khoảng thời gian ngắn, cũng khó nói ra. . . .

“Mân nhi, gọi đi. . . . . .”

Địch lão phu nhân sốt ruột, khẩn trương nhìn Địch Mân. Nàng hiểu được nỗi khổ của Vũ Nhi, càng hiểu rõ bất đắc dĩ của nàng.

“Quên đi, Tố Vân, có lẽ Mân Nhi còn chưa quen, chờ hắn quen là được rồi!”

Yêu thương nhìn Địch Mân, Hàn phi ôn hòa nói.

“Mân. . . . . .”

Tàn Nguyệt nhìn Địch Mân, nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt Hàn phi, nàng rất hi vọng, Địch Mân có thể gọi một tiếng.

“Nguyệt Nhi, trên đầu của ngươi còn có vết thương, nay cũng là hai người rồi, không thể mệt, về trước nghỉ ngơi đi!”

Không muốn để cho Vũ Nhi xấu hổ như vậy, Địch lão phu nhân vội nói sang chuyện khác.

“Được. Nguyệt Nhi, đi, chúng ta trở về phòng đi!”

Phòng ở quen thuộc, bố trí quen thuộc, vẫn giống với lúc nàng sắp đi.

Nhưng khác với trước kia, lần này cạnh nàng, có thêm nam nhân nàng yêu.

“Nguyệt Nhi, ngươi rất ngốc. . . . . .”

Nhìn trên đầu Tàn Nguyệt băng bó, Địch Mân khẽ thở dài.

“Ta sợ ngươi hối hận. . . .”

Cho tới bây giờ, nàng không cảm thấy Trúc Thanh là một người xấu, mặc dù

đến cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy hắn đáng thương, đáng thương mà thôi.

“Nhưng chính ngươi, lại bị thương vì ta. Nguyệt Nhi, ta nói sẽ bảo vệ ngươi, đối với ngươi..”

Tay, nhẹ nhàng phủ trên mặt Tàn Nguyệt, nàng tái nhợt gầy yếu, không nghĩ tới bụng đã có cốt nhục của bọn họ.

“Không có việc gì, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi. . . . . .”

Thật cẩn thận đỡ Tàn Nguyệt nằm dài trên giường, Địch Mân thở dài:

“Ta. . . . Độc dược kia, vẫn là ta tự mình đút cho hắn. . . . . .”

Hắn là hoàng thượng, đột nhiên trong lúc đó, lại là phụ hoàng của hắn, hắn

cũng thành hoàng tử cao quý. Điểm này, thật sự ngoài dự liệu của hắn.

“Không thể trách ngươi. Nói sau, hoàng thượng cũng không phải không cứu được.

Nói không chừng, hoàng thượng sẽ khôi phục. . . . . .” Giương mắt nhìn Địch Mân, Tàn Nguyệt thở dài:

“Mân, ngươi hận Thanh thúc khôn