XtGem Forum catalog
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325392

Bình chọn: 10.00/10/539 lượt.

i vì cứu ta mà lưu lại, không hề khó coi. . . . . .”

Địch Mân từ phía sau ôm Tàn Nguyệt, nhìn gương mặt lớn cỡ bàn tay, Địch Mân làm cái mặt quỷ thở dài:

“Đều do vi phu, lại không có chăm sóc nương tử cho tốt. . . .”

Nhìn bộ dạng hắn đùa giỡn bảo bối, Tàn Nguyệt phì cười một tiếng :

“Ta ăn cũng không ít, nhưng trên người không có thịt. . . . . .”

“Hi, ăn không ít sao? Nương tử, về sau vi phu muốn đích thân giám sát nương

tử —— tuyệt đối, nhất định, mỗi thời mỗi khắc đều nghiêm túc giám sát. . . . . .”

Địch Mân nghiêm trang nhìn Tàn Nguyệt, bộ dạng nghiêm túc làm cho Tàn Nguyệt nhịn không được cười ha hả:

“Ngươi. . . . . . Địch Mân, không nghĩ tới ngươi cũng như vậy . . . . . .”

“Tốt, nương tử, cũng dám giễu cợt tướng công của ngươi? Xem buổi tối vi phu trừng phạt ngươi như thế nào. . .”

Oanh một tiếng, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy hai gò má như cháy nóng lên, Địch

Mân này, sao vào lúc này, còn có thể không đứng đắn như vậy?

Hai

mắt hắn giống như lửa nhìn chính mình, Tàn Nguyệt gục đầu xuống, không

dám nhìn con ngươi điện lực mười phần của Địch Mân, cũng may mắn, Địch

lão phu nhân và Hàn phi nương nương cùng nhau lại đây kêu người.

“Nương. . . . . .”

Tàn Nguyệt đỏ mặt, bối rối đứng lên, Địch lão phu nhân cười nói:

“Nguyệt Nhi, có phải Mân nhi khi dễ ngươi hay không?”

Là khi dễ, nhưng cái loại khi dễ này, phải nói như thế nào đây?

Khuôn mặt nhỏ của Tàn Nguyệt càng đỏ, thẹn thùng gục đầu xuống, một chữ cũng không dám nói.

“Được lắm, nương, người nói thêm gì đi nữa, thật có thể làm đói cháu nội ngoan của người. . . .”

Nhìn Tàn Nguyệt xấu hổ, Địch Mân vội vàng lại đây giải vây cho Tàn Nguyệt.

Nhìn bọn họ hòa hợp, trong mắt Hàn phi, hiện lên một tia chua sót. Nàng nhẹ

cười, ai có thể biết, nụ cười của nàng miễn cưỡng cỡ nào?

Là lòng tham của nàng, Địch Mân có thể còn sống tốt, con trai của nàng có thể hảo hảo còn sống, vậy không phải đã tốt lắm sao?

“Nương nương. . . . . .”

Kéo tay Địch Mân, Tàn Nguyệt đi đến bên người Hàn phi, săn sóc đỡ lấy nàng, vui vẻ cười nói:

“Nương nương, cho hắn thời gian, Mân kỳ thật vẫn luôn rất thích người. Thời

điểm trước kia, Mân từng nói với Nguyệt Nhi, nói nương nương rất dịu

dàng, cũng rất thương hắn, giống như là nương của mình. . .”

Địch Mân gục đầu xuống, trên mặt bị lây một tầng màu đỏ nhàn nhạt, hắn cũng

không biết tại sao mình có thể như vậy. Đối với nương này, hắn kỳ thật

cũng không có bao nhiêu bài xích.

“Nguyệt Nhi, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi ở bên cạnh Mân nhi, cám ơn ngươi. . . .”

Hàn phi cảm động lôi kéo Tàn Nguyệt, hai mắt nhìn Địch Mân, nước mắt mờ mịt hai mắt nàng.

Bữa tiệc, cũng không có phức tạp như trong tưởng tượng, Tàn Nguyệt là đối

tượng cần bảo vệ, cái gì cũng không cần làm, bát cơm trước mắt, chỉ chốc lát sau đã bị hai nương gắp đồ ăn tràn đầy, Địch Mân một bên cũng chỉ

có thể lắc đầu cười khổ, giống như ở trong này, căn bản cũng không có

phần của tướng công là hắn này.

“Nương, nương nương, Tàn Nguyệt không ăn hết nhiều như vậy. . . . . .”

Tàn Nguyệt đỏ mặt, từ nhỏ đến lớn, nàng khi nào thì được hoan nghênh như vậy?

“Nguyệt Nhi, bây giờ ngươi hai người rồi, phải ăn nhiều một chút. Ngươi ăn

nhiều một chút, đứa nhỏ mới không bị đói, mới có thể cường cường tráng

tráng . . .”

Địch lão phu nhân cười nhẹ, Hàn phi cũng cười nói:

“Đúng vậy, mang thai phải ăn nhiều một chút, đứa nhỏ mới có thể mau lớn. . . .”

Cái mũi đau xót, Tàn Nguyệt gục đầu xuống, đây mới là nhà . . .

Mặc dù thêm một Hàn phi nương nương, nhưng trong lòng của nàng vẫn, đầy cảm động ——

Các nàng, không phải người xa lạ, nhưng bởi vì Địch Mân, mới gắt gao liên hệ. . . . .

Ngẩng đầu nhìn Địch Mân, thấy hắn ngạc nhiên nhìn mình, Tàn Nguyệt vui vẻ cười ——

Thì ra, cảm giác có hắn, thật sự rất tốt!

Nhìn hai người mặt mày đưa tình, Địch lão phu nhân và Hàn phi hiểu ý cười,

kỳ thật, chỉ cần giữa hai người bọn họ trôi qua tốt cũng đủ.

Ăn xong cơm chiều, Hàn phi ở Tướng phủ, nói là hơn hai mươi năm không gặp, hai người muốn hảo hảo tâm tình.

“Ngư Ngư, ngươi xem. . . . . .”

Đi đến Từ Đường, Địch lão phu nhân chỉ nhìn bài vị mặt trên, ánh mắt đã ươn ướt.

“Tố Vân, ngươi. . . . . .”

Cái mũi Hàn phi đau xót, nhìn bài vị bằng gỗ đơn giản đến cực điểm kia,

nàng hiểu được, mặt trên viết chính là mình, nhưng cũng mang tưởng niệm

của nàng với nhi tử.

“Ta mỗi ngày đều tới xem một chút. Ta sẽ

nói, Mân nhi trôi qua thế nào, học những thứ gì? Ta đã làm chuyện tốt

gì, chuyện xấu gì. . . .”

Địch lão phu nhân nói liên miên, giống như bình thường, Hàn phi nhịn không được rơi lệ ——

Mấy năm nay, Tố Vân chịu khổ!

“Ngư Ngư, ta đều nghĩ rằng ngươi đã mất, ta nói Địch Mân chính là nhi tử

của hai người chúng ta, nhận hi vọng của chúng ta, ngươi sẽ ở trên trời

phù hộ hắn. Ta thật không ngờ, thật không ngờ, ngươi. . . . . .”

Theo thói quen quỳ trên bồ đoàn (tấm đệm hình tròn hay thấy trong chùa), Hàn phi đã quỳ xuống ở một bên.

“Không nghĩ tới, hắn lại chiến tử sa trường! Tất cả chuyện này, đều là con

tiện nhân Lâm quý phi kia làm, ta lại chỉ có thể nhìn nàng kiêu