Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323380

Bình chọn: 8.00/10/338 lượt.

ngạo,

nhưng không có năng lực phản kích!”

Trong mắt hiện lên một tia phẫn hận, nay, Lâm quý phi đã bị bắt, nàng nhất định sẽ vì đứa nhỏ đã chết đòi lại một cái công đạo .

“Tố Vân. . . . . .”

Hàn phi quay đầu, nàng hiểu được sự bất đắc dĩ của Tố Vân. Rõ ràng nhìn

thấy kẻ thù, nhưng không thể báo thù, cảm giác như thế, thực uất ức,

cũng rất thống khổ! “Sau đó, Địch Mân đã trở lại, nhưng là một thi thể không cảm giác! Ta oán

quá, hận quá, nhưng sau đó, lại biết Tàn Nguyệt có bầu. . . . Địch Mân

đã chết, có thể lưu lại cốt nhục cũng tốt. Khi đó, là hy vọng duy nhất

để ta sống tiếp. . . . Hy vọng duy nhất. . . .

Nhưng có ai ngờ, bọn họ ngay cả đây cũng không để yên cho ta!

Ngày đó, nhìn thấy Tàn Nguyệt một thân đầy máu được bế trở về, lòng, liền lạnh hết. . .”

Không có ai biết, hoàn toàn tuyệt vọng là cảm giác gì, cũng không người nào

biết, cái loại đau đớn mặc dù tuyệt vọng, nhưng khuôn mặt phải tươi cười nghênh người. . . .

“Tố Vân, thực xin lỗi, ngươi chịu khổ. . . . . .”

Hàn phi không nói gì, chuyện quá khứ Tố Vân trải qua, tại sao có thể là một từ chịu khổ có thể giải quyết ?

Nhưng nàng, lại không biết nên nói cái gì? Hai mươi năm trước, các nàng là

bạn rất thân, tuổi cũng không cách xa mấy, nhưng hai mươi năm sau. . . .

Nàng già đi, mọi người xấp xỉ tuổi nàng đều già đi. Chỉ có một mình nàng, năm tháng giống như đã quên nàng, vẫn còn trẻ như vậy!

Thật sự chỉ là bởi vì mất trí nhớ sao?

Vậy ngăn cách cuộc sống, gây cho nàng, rốt cuộc là cái gì?

Địch Mân, trong cuộc đời nàng, phải xin lỗi nhất là hài tử kia?

“Tố Vân, Lâm quý phi, thái tử đều bị bắt, chúng ta có thể báo thù cho đứa nhỏ. . .”

Thở dài, tuy rằng những nói lời này có chút yếu ớt, có chút vô lực, nhưng. . .

Nhưng, đây cũng là hiện tại duy nhất nàng có thể làm cho Tố Vân!

“Nợ máu trả bằng máu, ta muốn dùng máu của nàng, tế hài tử của ta!”

******

“Mân, ngươi bận đi trước đi, ta tự đi cũng được. . . .”

Đến hoàng cung, Tàn Nguyệt biết Địch Mân không có nhiều thời gian với mình, nàng nhẹ cười nói.

“Nguyệt Nhi, ta không bận. . . .”

“Tàn Nguyệt. . . . . .”

Một tiếng gọi nhẹ, Tàn Nguyệt kinh hỉ quay đầu lại, chỉ thấy Chanh Sát chạy tới, Tàn Nguyệt ha ha cười nói:

“Vừa rồi ta biết ngươi lo lắng, hiện tại tốt rồi, có Chanh Sát ở một bên trông chừng ta, ngươi có thể yên tâm?”

Địch Mân thở dài, quay đầu nhìn về phía Chanh Sát:

“Giao cho ngươi, bảo vệ tốt Nguyệt Nhi!”

Chanh Sát vội vàng gật đầu, hai người nắm tay, đi theo công công phía trước vào thiên lao.

“Chanh, cám ơn ngươi. . . . . .”

Tàn Nguyệt vui vẻ cười, dấu tay ở trên bụng, cám ơn Chanh Sát, cho nàng hi vọng, cũng cho nàng dũng khí kiên trì tiếp!

“Tàn Nguyệt, là ngươi tự cứu chính ngươi. . . . . .”

Chanh Sát vui vẻ cười nói: “Ngươi biết?”

Tàn Nguyệt vội vàng gật đầu: “Ngươi đã sớm biết?”

“Đó là đương nhiên, bất quá quá nhỏ, ta không dám xác nhận!”

Phì một tiếng, Tàn Nguyệt nhịn không được bật cười lên, kéo cánh tay Chanh Sát, thở dài:

“Thanh thúc đâu? Hắn có làm khó ngươi không?”

“Không, ta không nhìn thấy hắn!”

Chanh Sát quay đầu lại, chăm chú nhìn Tàn Nguyệt:

“Tàn Nguyệt, đừng hận hắn, được không?”

Yêu, thật sự rất khổ! Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, môn chủ lại cuồng dại như vậy, si tình như vậy. . . .

“Ta không hận hắn, hắn khổ nhất rồi, nếu có thể, ta sẽ chúc phúc hắn. . . . . .”

“Chúc phúc hắn?”

Chanh Sát nhíu lông mày, khó hiểu hỏi:

“Tàn Nguyệt, ý của ngươi là. . . . . .”

“Thanh thúc, đáng có được hạnh phúc!”

Ngẩng đầu nhìn phía trước, nàng không biết Hàn phi sẽ nghĩ như thế nào, nhưng nếu có một ngày, Địch Mân phản bội nàng, mà cạnh nàng, cũng có một nam

tử si tình như vậy…, nàng cũng có thể suy nghĩ!

Kỳ thật, chân lý

tình yêu là trung trinh, là tin tưởng. Hai điểm này, một chút hoàng

thượng cũng không làm được, nàng không biết nên khuyên Hàn phi như thế

nào, để nàng tha thứ hoàng thượng!

“Tàn Nguyệt, Địch Mân đâu? Địch Mân thấy thế nào?”

Trong mắt Chanh Sát, hiện lên một tia kinh ngạc, nàng khẩn trương bắt lấy Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt thở dài:

“Hắn và ta khác nhau, chuyện này, với hắn mà nói, quan hệ quá nhiều. Nhưng cho hắn thời gian, hắn sẽ nhớ được. . . . . .”

Kỳ thật, Hàn phi nương nương còn chưa ra quyết định, hiện tại nàng suy nghĩ, dường như cũng có chút quá sớm.

“Ừ! Tàn Nguyệt, ngươi cũng đã biết, nếu môn chủ biết ngươi nghĩ như vậy, hắn nhất định sẽ rất cao hứng.”

Trong thiên lao, kỳ thật cũng không nhìn ra được ngày, nơi này âm u ẩm ướt, còn một mùi nấm mốc khó ngửi.

Từ bước đầu tiên rảo bước đến, Tàn Nguyệt không nhịn được co rúm lại, cảm giác rất âm lãnh. . .

“A. . . . . . Ô ô. . . . . .”

Thanh âm khóc truyền đến, như là đứa bé. Tàn Nguyệt căng thẳng trong lòng,

nhanh đi vài bước, chỉ thấy thái tử ôm một đứa nhỏ, tiếng khóc là từ

miệng đứa nhỏ truyền tới . . .

“Ngoan, Cường Nhi, không khóc. . . . . .”

Động tác hắn ôm ấp, rất là thuần thục, Hạo Nguyệt một bên vô tình ngồi dưới

đất, hai mắt tan rã, đối với tất cả bên ngoài đều hoàn toàn không biết

gì cả.

“Ngoan, đừng khóc. . . . . .”

Đứa nhỏ,


Snack's 1967