
ư hắn không đoán sai, tân nương của hắn, Tàn Nguyệt hắn thích, giờ phút này sợ là đã cùng Địch Mân động phòng xong. Theo tính tình của
mình, hắn phải đi ra ngoài khởi binh hỏi tội, nhưng làm như vậy, hữu
dụng sao?
Vô dụng!
Chuyện đã xảy ra, hắn như vậy ra ngoài, bất quá là khiến cho người ngoài chê cười thôi! Tâm lý tức giận bốc
lửa, bây giờ hắn hận không thể lập tức giết người!
Mà hôm nay,
trước mắt không phải có một nơi có thể cho hắn phát tiết và trút giận
sao? Cúi đầu nhìn nữ tử trên mặt đất, da trắng má hồng, mày mỏng mắt to, mặc dù thân thể không ngừng run rẩy, nhưng coi như là một mỹ nhân bại
hoại.
"Thái tử, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra... Ta không biết..."
"Ngươi không biết? Sao bổn vương lại nghe nói, có người tuyên bố nhất định phải gả cho bổn vương?"
Ngồi xổm người xuống, bàn tay to nâng cái cằm nhọn của Hạo Nguyệt lên, thái tử tàn nhẫn cười.
"Ta... Ta ngưỡng mộ thái tử, nhưng ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra...
Có thể, hẳn là Tàn Nguyệt ra tay, nàng nói nàng không muốn gả cho
người..."
Bối rối, Hạo Nguyệt đem trách nhiệm đổ cho Tàn Nguyệt,
dù sao Tàn Nguyệt cũng thật sự có nói như vậy. Đúng, chính là Tàn
Nguyệt, đều do nàng, đều là nàng sai!
"Nàng nói như vậy sao? Sao bổn vương lại không biết? Liễu Hạo Nguyệt, ngươi tốt nhất thành thật chút cho ta, bằng không..." Vù một tiếng, cũng không biết thái tử lấy đoản kiếm (kiếm ngắn) ở đâu,
lưỡi kiếm lạnh như băng gắt gao tiến đến mặt Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt sợ
thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
"Nếu không... Là bọn hắn nâng nhầm... Bọn họ nâng nhầm kiệu..."
Giờ khắc này, Hạo Nguyệt hiểu được, trong lòng thái tử, tuyệt đối sẽ không
chấp nhận việc Tàn Nguyệt không chấp nhận hắn, như vậy cũng chỉ có thể
đem trách nhiệm đổ lên người đón dâu. Nhìn thái tử với ánh mắt lo lắng,
đánh chết nàng cũng không dám thừa nhận, chuyện này là một tay nàng bày
ra.
"Ngô Cầu!"
Bạc môi hé mở, một thị vệ im lặng quỳ xuống, thái tử không thu hồi đoản kiếm, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạo Nguyệt, nhẹ giọng nói:
"Kiệu của Tướng quân phủ, rời khỏi Tướng phủ lúc nào!"
"Bẩm Thái tử, đầu giờ Mão (cỡ 8h sáng)!"
Ngô Cầu cúi đầu, không mang theo một tia cảm tình trả lời.
"Đầu giờ Mão? Ha ha... Liễu Hạo Nguyệt, ngươi còn có cái gì để nói?"
Đoản kiếm vung lên, có thể nghe rõ được thanh âm đoản kiếm cắt vào thịt. Hạo Nguyệt chỉ cảm thấy trên mặt đau xót, ngay sau đó, cảm thấy máu chảy
xuống, nàng muốn khóc, nhưng lúc này cũng không dám khóc, chỉ có thể bất lực nói:
"Ta không biết... Ta thật sự không biết... Thái tử..."
"Ngươi không biết?"
Thái tử hung hăng nhìn nàng, trong đầu hồi tưởng hết thảy tối hôm qua. Hắn
thật cao hứng, uống nhiều rượu một chút, sau đó tiến vào, nhìn thấy tân
nương tử, nàng đưa cho hắn một ly rượu, sau đó, bọn họ liền...
Đúng, ly rượu kia!
Ánh mắt lạnh hơn vài phần, hắn cười ha ha:
"Được, Hạo Nguyệt, coi như là ngươi không biết, bổn vương tin tưởng ngươi!"
Thân thế đứng lên, thái tử nhìn màu đỏ tươi của máu trên kiếm, chậm rãi bước đi thong thả đến bên cạnh hỉ bàn.
Thấy đoản kiếm rốt cục bỏ ra, thái tử lại tin lời của nàng, trong lòng Hạo
Nguyệt cuôi cùng thở phào nhẹ nhõm. Nàng giương mắt lên, muốn hỏi thái
tử có thể đứng dậy chưa, đã thấy thái tử đi tới trước hỉ bàn, lòng của
nàng lại gắt gao níu chặt, trong nháy mắt liền có tiếng nói
"Thái tử..."
Một tiếng gọi kinh hãi, cơ hồ vốn là vô thức nói ra, thái tử nhướng mày, xoay người nhìn nàng, ý bảo nàng tiếp tục nói.
"Thái tử tin tưởng Hạo Nguyệt là được rồi... Thái tử, Hạo Nguyệt có thể thề..."
"Ta đương nhiên tin tưởng ngươi rồi ,ngươi chính là nhị tiểu thư của Liễu phủ, có tri thức hiểu lễ nghĩa..." Nhìn vẻ mặt bối rối của nàng, thái tử càng thêm chắc chắn cảm giác của mình, như vậy ly rượu kia, nhất định có vấn đề!
Mà tối hôm qua, hẳn là Liễu Hạo Nguyệt chưa kịp xử lý cái ly kia. Nhưng
nói cũng kỳ quái, ngày hôm qua đưa tân nương tới, rõ ràng chính là nha
đầu của Tàn Nguyệt, nha đầu không nhầm, tân nương sao lại nhầm?
Đây là trò quỷ của chính Liễu Hạo Nguyệt sao? Nếu như đúng, nàng là một nữ
tử nhỏ bé, làm sao có thể có lá gan lớn như vậy? Thay đổi người, truy
cứu đến cùng sẽ là tội lớn tru di cửu tộc. Hoặc, vốn là chủ ý của Liễu
Tương? Nhưng cũng không đúng, Liễu Tương tâm tư kín đáo, nếu hắn muốn
làm như vậy, sẽ không để lại cái ly này.
Nhưng, mặc kệ là chủ ý
của ai, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Liễu Tương, Liễu Hạo
Nguyệt, bọn chúng đều phải trả giá đau đớn cho việc này!
Về phần Tàn Nguyệt, hắn cũng sẽ không buông tay! Đó là người phụ nữ hắn thích, là người phụ nữ duy nhất hắn nhìn thuận mắt!
"Ngô Cầu, Liễu tiểu thư muốn thay quần áo, ngươi lui xuống trước đi!"
Thanh âm khôi phục ôn hòa trước đó, nhưng trên bàn có một đôi ly, Ngô Cầu sớm đã cầm lên, mỗi tay cầm một cái, sải bước đi ra ngoài.
"Thái tử... Đó là ly rượu giao bôi của chúng ta uống..."
"Hạo Nguyệt, bổn vương đương nhiên biết, đây chỉ là quy định của hoàng cung, đừng nói cái ly này, kể cả đó là thức ăn, cũng phải mang đi..."
Trái tim, càng thêm bất an, vô lực