XtGem Forum catalog
Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323361

Bình chọn: 8.00/10/336 lượt.

đầu xuống, Liễu Tương rất muốn đi tới chỗ Hạo Nguyệt cho nàng mấy cái

tát, nhìn sang một bên thấy mặt Thái tử âm trầm, hắn cố gắng đè xuống ý

nghĩ này, chỉ có thể nói xin lỗi.

"A? Quản giáo không nghiêm?

Không dám nhận hả! Liễu Tương, ngươi quản tốt lắm, cực kỳ tốt, nữ nhi

của ngươi, nữ nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa, dĩ nhiên có thể làm ra

chuyện lớn như vậy, ta cũng rất bội phục đấy?" Tay nhẹ nhàng gõ bàn, thái tử không nổi trận lôi đình, trong lòng chỉ ngày

càng vội vàng xao động. Chuyện này, có lẽ thật sự nên nói cho phụ hoàng

một tiếng, hắn chỉ cần tân nương của hắn -- Liễu Tàn Nguyệt! Về phần tàn cuộc, cứ giao cho phụ hoàng xử trí!

"Thái tử, là lão thần quản giáo không nghiêm, lão thần nên mang nữ nhi bất hiếu này trở về quản giáo..."

Trừng mắt nhìn Hạo Nguyệt một cái, Liễu Tương trầm mặt xuống, nghĩ đến sự dị

thường hôm qua của Cúc Văn, nước trà buổi sáng nàng cho mình uống, sự

bất an của nàng sau khi nữ nhi xuất giá, hắn biết người hiệp trợ Hạo

Nguyệt hoàn thành chiêu treo đầu dê bán thịt chó này chính là Cúc Văn,

hắn bây giờ hận không thể lập tức trở về hung hăng mà trừng trị người

đàn bà kia một chút!

"Được, chuyện này ta không có ý kiến, nhưng tân nương của ta đâu? Tân nương hoàng thượng chỉ hôn cho ta đâu?"

Oán hận đứng lên, thái tử hừ lạnh nói:

"Ngươi sao? Liễu Hạo Nguyệt, ngươi cũng xứng? Ta muốn chính là Hoàng thượng chỉ hôn cho ta, ta không muốn tiện phụ như ngươi!"

Nói như vậy, nói ra trước mặt phụ thân Hạo Nguyệt, trên mặt Liễu Tương tự

nhiên cảm thấy khôn có ánh sáng. Hắn bực mình mặt nhăn mày nhíu, nữ nhi

của mình, cho dù không phải cả người đều ưu tú, nhưng cũng là thiên kim

tiểu thư chân chính, thế nào cũng không thể dính đến hai chữ kia chứ.

Nhưng hôm nay thái tử mắng như vậy, cảm giác rõ ràng không phải đang

mắng nữ nhi, mà là đang mắng người làm cha như hắn rồi.

"Thái tử..."

"Ngươi, câm miệng! Ngươi biết cái gì? Liễu Hạo Nguyệt, ngươi cũng nói thật đi,

thuốc đó là ai đưa cho ngươi? Ngươi cho bổn vương uống là thuốc gì?"

Hai mắt đỏ bừng, ánh mắt như đuốc, Liễu Tương bất an nhìn về phía Hạo

Nguyệt, chỉ thấy vết máu chưa khô trên mặt Hạo Nguyệt, quần áo trên

người mặc dù chỉnh tề, nhưng cổ, cổ tay, vẫn có thể thấy nhứng dấu vết

xanh xanh tím tím --

Hắn cũng là người từng trải, tự nhiên cũng rõ ràng những xanh tím đó chứng tỏ cái gì.

"Hạo Nguyệt, ngươi còn làm cái gì?"

Trong lòng càng bất an hơn, nhưng cái gì Hạo Nguyệt cũng không nói, chỉ lo cúi đầu rơi lệ, thái tử cười lạnh nói:

"Làm sao vậy? Dám làm lại không dám nói ra miệng?"

Một thái giám đi đến, kề đến bên tai thái tử nói vài câu, thân thể thái tử cứng đờ, tiếng nói lạnh lùng:

"Bọn họ cùng đi?"

Thái giám gật đầu nói vâng, thái tử khoát tay, trên mặt chợt lộ ra ý cười ôn hòa:

"Để cho bọn họ vào đi!"

Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt của hắn tới. Chỉ là, đi bên cạnh nàng, lại là nam nhân khác!

Thay đổi một thân màu trắng thanh nhã nhẹ nhàng, hôm nay Tàn Nguyệt mặc màu

hỉ đỏ, sợi tóc đen nhánh, quần áo đỏ đậm, nổi bật khuôn mặt nhỏ càng

thêm xinh đẹp động lòng người.

"Đừng sợ, có ta đây?"

Nghe

được thái tử cho mời, trong lòng Tàn Nguyệt bắt đầu bất an, lo lắng một

ngày, tưởng rằng Hạo Nguyệt vốn có thể bãi bình, nhưng lúc mặt trời sắp

xuống núi, bọn họ lại nhận được lời mời cùa thái tử, không thể không đi

tới đây.

"Ta biết, nhưng..."

Kỳ thật, nàng lo lắng không

phải là mình, mà là Liễu gia, nơi nàng sinh sống hơn mười lăm năm -- mặc dù, ở chỗ này không có bao nhiêu sung sướng, nhưng ở lâu như vậy rồi,

cũng cũng dần dần có cảm tình.

"Nguyệt Nhi, ta sẽ không buông tay!"

Tay, nắm chặt tay nàng, nhiệt độ của hắn, tăng cao không ngừng truyền vào

thân thể của nàng, ấm áp ở tay nàng, cũng trấn an trái tim bất an của

nàng.

Chỉ là, tất cả điều này người khác để vào trong mắt, lại

biến thành lửa giận vô hình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm của bọn họ, có xúc động khát máu.

"Địch Mân, ngươi nên biết, nữ tử bên cạnh ngươi là ai?"

Khẽ cắn môi, từ trong kẽ răng thái tử cả giận nói.

"Bẩm thái tử, ta biết, là nương tử của ta, Liễu Tàn Nguyệt!"

Không chút sợ hãi, Địch Mân không kiêu không hèn trả lời.

"Nương tử của ngươi? Thánh chỉ tứ hôn ngươi không nghe qua sao? Hay là, trước

khi thành thân ngươi không biết nương tử của ngươi là ai?"

Ánh mắt sáng quắc nhìn Tàn Nguyệt mang vẻ mặt tiểu nữ nhân thẹn thùng, trái tim đau đớn giống như đao cắt --

Tàn Nguyệt, nương tử của hắn, dĩ nhiên thành phụ nữ của nam nhân khác!

Phản bội! Đột nhiên trong lúc đó, lại nảy sinh cảm giác này, Tàn Nguyệt phản bội hắn, Tàn Nguyệt làm chuyện có lỗi với hắn!

Thái tử điên cuồng nghĩ tới, trong ánh mắt nhìn về phía Tàn Nguyệt, dần dần

mang màu đỏ khát máu. Tàn Nguyệt không nhịn được hơi run rẩy, Địch Mân

vươn tay, ôm eo nhỏ của Tàn Nguyệt, kiên định nói:

"Biết! Cùng ta thành thân, hẳn là Liễu Hạo Nguyệt -- "

Nói đến Liễu Hạo Nguyệt, hắn nhìn vẻ mặt chật vật của nàng trên đất, nói tiếp:

"Nhưng, ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, kiệu hoa nâng về, chính là Tàn

Nguyệt. Cùng ta bái đường chính