
đau đớn như sắp chết này, trải qua một lần là đủ
rồi, nàng không muốn tiếp tục lần nữa.
"Nguyệt Nhi, trước đây lúc ngươi ở tướng phủ, buổi tối trước khi đi ngủ thường làm gì?"
Đối với nàng, hắn vẫn rất tò mò,muốn biết quá khứ của nàng, càng muốn có được tương lai của nàng.
"Cũng không có gì, xem sách một chút, hoặc là trò chuyện cùng Lam Nhi..."
Nói đến Lam Nhi, đôi mắt của Tàn Nguyệt không còn hiện lên sự lạnh nhạt, sự việc không giải quyết được gì, Lam Nhi cũng chẳng biết đi đâu. Nàng
cũng đã từng nhờ Địch Mân phái người đi hỏi thăm một chút, nhưng bọn họ
lại không dò xét ra tin tức gì.
"Lại nhớ Lam Nhi rồi?"
Mặc dù không nhìn mặt nàng, nhưng bằng trực giác hắn cũng có thể đoán ra
nàng đang suy nghĩ cái gì. Loại cảm giác này giống như mọi người nói là
tâm địa tương linh (kết nối hai tâm hồn qua một sợi dây vô hình), khiến
cho người ta rất tự hào.
"Đúng vậy, nàng như muội muội của ta, ta không muốn nàng xảy ra chuyện gì!"
Cánh tay có chút cứng lại, Tàn Nguyệt thoáng giật mình, phía sau cánh tay Địch Mân đang căng thẳng, than nhẹ nói:
"Nguyệt Nhi, đừng nhúc nhích!"
Nữ nhân này, không phải cố ý chứ? Nàng chẳng lẽ không biết, nàng làm như vậy, rõ ràng là đang khiêu khích nam nhân sao?
"Ta... Xin lỗi..."
Cảm giác được Địch Mân không khỏe, phía sau người còn có gì đó âm ấm, khuôn mặt Tàn Nguyệt sớm đã đỏ lên, đỏ giống như muốn nhỏ ra máu.
"Không có việc gì, đừng nhúc nhích, sẽ tốt ngay!"
Địch Mân cắn môi, lý trí nhắc nhở hắn bây giờ nên buông Nguyệt Nhi ra, nhưng hai tay vẫn quyến luyến nàng, mùi thơm nữ tính của cơ thể nàng tràn
ngập, không muốn buông ra một chút nào.
"Địch Mân, nếu như ngươi cảm thấy khó chịu, ngươi buông tay đi! Ta đến bên kia ngủ, như vậy hẳn là..."
Kỳ thật, Tàn Nguyệt đối với hắn không phải sợ hãi, nhưng ký ức về buổi tối đó rất kinh hãi, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, nàng không nhịn được
toàn thân run rẩy, cả người run run như trời mùa thu. Địch Mân quý trọng nàng, tôn trọng nàng, tự nhiên cũng sẽ không bắt buộc nàng.
"Không được, vợ chồng là vợ chồng, vốn nên đồng giường cộng chẩm (cùng giường
chung chăn gối), nếu như chúng ta tách ra ngủ, vậy thành cái gì?"
Vợ chồng đồng giường cộng chẩm, điều này hắn gần đây mới hiểu rõ. Thì ra
trước đây, mặc dù bên người có hai nữ nhân, các nàng cũng rất dịu dàng
nghe lời, nhưng hắn cùng các nàng, nhiều nhất cũng chỉ là nơi để phát
tiết sinh lý, chưa lúc nào cùng các nàng ngủ chung? Mà hôm nay, đối mặt
với Tàn Nguyệt, hắn thật không muốn buông nàng ra dù chỉ nhất thời.
Hơn nữa, bây giờ là lúc hắn nghỉ ngơi, vốn là tuần trăng mật, đợi sau này
bắt đầu lâm triều rồi, làm sao có thể có nhiều thời giờ cùng nàng đây?
"Như vậy... Nếu không, ngươi cẩn thận một chút... Thử xem..."
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm cứ như từ trong cổ họng vọng ra (ý là nói
rất nhỏ). Nhưng lỗ tai nhạy cảm của Địch Mân lại nghe rõ toàn bộ ý tứ
của Tàn Nguyệt, hắn kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt không thể tin hỏi:
"Thật sự?"
Ánh mắt nhìn giống như hài tử ngây thơ nhất trên đời rất khao khát được ăn
kẹo đã lâu, khiến cho Tàn Nguyệt cúi đầu không nhịn được nhẹ nở nụ cười.
"Không phải..."
"Không, ta nghe được, ngươi nói ta cẩn thận một chút..."
Bàn tay to, không chút khách khí vuốt ve da thịt trơn nhẵn như ngọc, từng
nụ hôn liên tục nhẹ nhàng hạ xuống, làm ra một ấn ký màu đỏ nhàn nhạt…
Đêm, rất nhẹ, cũng rất dài, hắn nói qua, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn sẽ dẫn
Tàn Nguyệt vào tình yêu thật đẹp, tuyệt đối sẽ không làm cho nàng sợ hãi như lần trước.
"Nguyệt Nhi, ngươi là của ta, ngươi vĩnh viễn đều là của ta..."
Mặt trời đã lên cao ba sào, hai người đang mệt mỏi vẫn chưa thức dậy, nhưng Địch lão tướng quân cùng phu nhân lại không có chút bất mãn nào, dù sao tuổi của Địch Mân, đã sớm nên nối dõi tông đường.
Huống chi, hắn là một tướng quân tùy thời đều có khả năng xuất chinh!
Thân là tướng quân, chính là bảo vệ quốc gia, mà bọn họ bình thường đối mặt
đều là đao kiếm không có mắt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bỏ mạng.
Cũng bởi vì điều này, bình thường bọn họ thành thân rất sớm, sớm sinh
hậu đại (người kế thừa).
Từ lúc Tàn Nguyệt đến, Địch phu nhân đến phật đường càng ngày càng ít, nhìn Tàn Nguyệt cười càng ngày càng
nhiều, phảng phất như đó không phải con dâu, mà giống như là nữ nhi.
"Lão gia, không biết đứa nhỏ Tàn Nguyệt này, tới khi nào mới có tin vui!"
Buông cái chén lam hoa tinh xảo trong tay ra, Địch phu nhân phiền muộn thở
dài, nàng rất hy vọng Địch Mân mau có hài tử, nhân lúc bây giờ tuổi nàng còn trẻ, có thể cùng hắn lớn lên.
"Cái này, phải đợi đi!"
Chuyện như vậy, một nam nhân như hắn phải nói như thế nào? Hơn nữa, con mình
mới thành thân vài ngày, làm gì có chuyện nhanh như vậy? Bất quá, gần
đây triều đình đang loạn, Nguyệt quốc ở phía bắc thường xuyên quấy nhiễu nước ta, dân chúng ở biên quan cực khổ, Hoàng thượng đang chuẩn bị phái người đi bình loạn.
"Ta? Như thế nào lại hỏi ngươi vấn đề này? Tàn Nguyệt mới tới đây, đương nhiên là phải đợi mấy ngày nữa."
Địch phu nhân tự cười mình, sau khi cười xong, nư