
ớc mắt đã ào ào chảy xuống, Địch lão tướng quân lo lắng nhìn nàng, ân cần hỏi:
"Tố Vân, ngươi làm sao vậy?"
Địch phu nhân lắc đầu, tay lau đi nước mắt trên mặt, nức nở nói:
"Ta không có việc gì... Chỉ là, muốn nhìn thấy một hài tử..."
Nói xong, lảo đảo đứng dậy, bước nhanh đến phật đường...
"Này, người già rồi, có phải đều quái lạ như vậy không?"
Địch lão tướng quân chau mày, Tố Vân thường xuyên khóc, chuyện này cũng
không phải một năm hai năm, hắn cũng đã hỏi qua nàng nguyên nhân, nhưng
nàng chỉ biết khóc, cái gì cũng không nói ra ...
Điều duy nhất nàng giải thích, chính là nàng có một người tỷ muội thân như
chân tay, từng tới đây cầu nàng làm một chuyện, nhưng lúc ấy nàng không
đáp ứng, người tỷ muội của nàng lại không may đã chết sớm. Nàng nói nàng vì chuyện này mà áy náy, cho tới bây giờ, cũng qua hơn hai mươi năm
rồi, nhưng nước mắt của nàng còn không rơi hết.
Có người nói nữ
nhân được tạo ra từ nước, xem ra lời này cũng không sai. Địch lão tướng
quân do dự một chút, đứng lên đi tới phật đường.
"Ngư Ngư, ngươi ở bên kia có tốt không? Địch Mân kết hôn, mấy ngày hôm trước ta còn lo
lắng hắn cùng tân nương bất hòa, còn phải phí lời tốn công để thuyết
phục hắn.
Nhưng hôm nay, hắn cùng Tàn Nguyệt tình cảm rất tốt
hai người như keo như sơn, cả ngày dính cùng một chỗ, ngươi cũng yên tâm chứ?"
"Tố Vân, đừng khóc, ngươi cũng đã khóc nhiều rồi, Ngư Ngư
cũng đã sớm không còn ở đây trách ngươi, ngươi cũng đừng tự trách mình
nữa..."
Nắm vai người bạn già, Địch lão tướng quân trấn an nói.
"Ô ô... Ta biết..."
Đúng vậy, Ngư Ngư sẽ không trách tội nàng, nhưng chính là nàng? Nàng có thể
tha thứ mình sao? Không thể, vĩnh viễn cũng không thể, tới khi nào cũng
không thể!
"Địch Mân, là huyết mạch duy nhất của nhà ta, Ngư Ngư ở trên trời nhất định cũng sẽ phù hộ hắn..."
Địch tướng quân than nhẹ một tiếng, Địch phu nhân khóc càng thêm thương tâm:
"Lão gia, ta nói rồi, Địch Mân sau này cũng là hài tử của Ngư Ngư, coi như là hài tử của Ngư Ngư ..."
Nước mắt, rơi xuống như mưa, rơi xuống vai Địch lão tướng quân, ngấm vào trong quần áo của hắn.
"Được, ngươi vui vẻ là được rồi!"
Ngoài cửa, Địch Mân cùng Tàn Nguyệt đi ra tìm Địch lão tướng quân thỉnh an
không tìm được bọn họ, nghe nói bọn họ đến phật đường, hai người cũng
bước lại đây. Chứng kiến nương khóc nức nở, Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn về
phía Địch Mân.
"Nơi này, cúng một vị cố nhân!"
Cố nhân?
Hai người song song đi đi vào, Tàn Nguyệt khó hiểu đánh giá qua, quả
nhiên bài vị tổ tông một bên, có một bài vị không lớn, chỉ viết danh
hiệu đơn giản, thậm chí ngay cả ghi rõ chi tiết tên cũng không có.
Đây là cố nhân sao? Nàng làm sao có thể tiến vào phật đường Địch gia? Nếu
như có thể đi vào, nàng hẳn là cùng Địch gia có quan hệ lớn mới đúng,
nhưng nếu có quan hệ, bình thường không có khả năng không viết rõ tên. Dập đầu, quỳ lạy, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Tàn Nguyệt vẫn nghe
rồi làm theo Địch Mân. Sau khi lạy xong, Địch phu nhân mới tỏ ý bảo hai
người ra ngoài, nhìn đôi mắt to khó hiểu của Tàn Nguyệt, Địch Mân thở
dài nói:
"Đừng nhìn ta như vậy, ta biết cũng không nhiều. Ta chỉ
biết là, nương nói đó là tỷ muội kết nghĩa của nàng, nàng hứa qua, ta
coi như là hài tử của nàng kia!"
Tỷ muội kết nghĩa? Xem Địch phu
nhân khóc thương tâm như vậy, cảm tình của hai người hẳn là vô cùng tốt? Chỉ là, hồng nhan nhiều bạc mệnh, Ngư Ngư kia vậy mà lại đi sớm như
vậy.
"Được rồi, không nghĩ chuyện này nữa, muốn đi ra ngoài đi dạo phố không? Tàn Nguyệt, ngươi nói muốn đi đâu, ta cùng ngươi!"
Kéo tay của Tàn Nguyệt, cũng không quan tâm ánh mắt lén đánh giá của những người hầu lui tới trong viện, Địch Mân hỏi.
"Địch Mân, ngươi nhìn bọn họ..."
Trên mặt hơi ửng đỏ, giống như không cẩn thận trang điểm dư chút son, cả người có vẻ càng thêm thẹn thùng động lòng người.
"Không có việc gì, ngươi là nữ chủ nhân nơi này, sợ cái gì?"
Quay đầu lại cười sáng lạn với bọn hạ nhân, khiến đám người bọn họ cả kinh
há miệng lớn, mở to mắt. Thiếu gia của bọn họ, cho tới bây giờ tính tình đều không thể nào là tướng quân tốt, lúc nào từng cười với bọn họ như
vậy?
"Địch Mân, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn hù chết bọn họ hả!"
Nhìn ánh mắt căng thẳng của mọi người, Tàn Nguyệt nhịn không được nhớ tới
đánh giá lúc trước của Hạo Nguyệt đối với Địch Mân, nàng nói Địch Mân
rất tàn bạo, tính tình cũng không tốt, đây là thật chăng? Chỉ là, sao
tới bây giờ nàng đều chưa gặp qua bộ dáng kia của Địch Mân?
"Không thể nào, Nguyệt Nhi, ngươi làm bị thương trái tim và tự tôn của ta rồi. Tướng công của ngươi, cười rộ lên kinh khủng như vậy sao?"
Không có, là rất đẹp trai, xinh đẹp đến nỗi đám người họ cũng không biết ngậm miệng trong chốc lát!
Trong lòng Tàn Nguyệt thầm nói một câu, nhưng ngoài miệng không nói gì, chỉ thản nhiên cười:
"Bây giờ chúng ta đi ra ngoài sao?"
Bây giờ đã qua giữa trưa, nhưng hai người bọn họ chưa ăn tí cơm nào, bụng đã đói đến kêu ùng ục ùng ục lên.
"Đương nhiên rồi. Bụng nương tử cũng kháng nghị rồi, vi phu làm sao có thể không