
lên giường.
"Không được cười với hắn, không được thân mật với hắn!"
Bá đạo ngăn chặn lời nói của Tàn Nguyệt, Địch Mân hung hăng nhấm nháp đôi môi đầy đặn hồng bóng kia.
"Ô... Ta không có..."
Cả người yếu mềm ngồi phịch ở một chỗ, cả người, thiếu chút nữa mất phương hướng, rất lâu sau đó, Tàn Nguyệt phục hồi tinh thần lại, mới nhớ tới
vừa muốn nói như thế.
"Có... Nguyệt Nhi, ta nói có là có, ta thấy được..."
Hài lòng nhìn môi anh đào có chút sưng lên của Tàn Nguyệt, bởi vì hắn mà càng thêm đầy đặn.
"Địch Mân, ngươi hãy nghe ta nói... A..."
Cách lớp quần áo, bàn tay to của hắn không dịu dàng đặt lên bộ ngực của
nàng, Tàn Nguyệt thở hốc vì kinh ngạc, lời nói đến miệng đều mạnh mẽ bị
nuốt xuống.
"Tối hôm qua ngươi đáp ứng ta như thế nào? Nguyệt Nhi, đã quên sao?"
Trong mắt hiện lên một tia cười xấu xa, tiểu nương tử vừa mới trải việc đời
của hắn, thân thể luôn mẫn cảm như vậy, bất quá là cách quần áo, thân
thể của nàng liền không nhịn được run rẩy lên... "Ta... Không thể, ta không có..."
Bối rối mở mắt ra, bây giờ rõ ràng là ban ngày, mặt trời cao như vậy, Địch Mân muốn làm cái gì hả?
"Thật sự không quên? Như vậy còn không mau nói?"
Địch Mân đắc ý cười, bàn tay ác ý gia tăng lực độ, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ
của người dưới thân đỏ bừng, thậm chí ngay cả cổ, vành tai đều nhuốm màu hồng nhạt. Ánh mắt long lanh của Tàn Nguyệt muốn trốn tránh, giống như
một con nai vô tội. Chẳng lẽ nàng không biết, nàng như vậy, càng thêm mê người sao?
Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vành tai đáng yêu của nàng, Tàn Nguyệt run rẩy nhắm mắt lại, miệng không nhịn được a một tiếng...
Địch Mân, hắn như thế cắn nàng!
Bất quá, cảm giác đau đớn, tê dại, giống như một luồng nhiệt từ trên người
xuyên qua, làm cho Tàn Nguyệt, không nhịn được vươn tay, gắt gao nắm ở
cổ hắn.
"Nguyệt Nhi, gọi ta là Mân..."
Tối hôm qua, mất
nửa ngày võ mồm, nàng mới đáp ứng gọi hắn thân thiết như vậy, mặc dù chỉ là lúc có hai người, nhưng Địch Mân vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
"Mân... Ta... Ta nói là buổi tối..."
Lúc có hai người, đương nhiên chính là buổi tối, trong đầu Tàn Nguyệt hỗn độn,nhịn không được có chút rung động.
"Lúc có hai người chúng ta, cũng chỉ có buổi tối sao?"
Ngẩng đầu, hai mắt nghiêm túc nhìn nàng, nhìn nàng như vậy so với hoa đào
tháng ba còn kiều diễm xinh đẹp hơn, Địch Mân mị hoặc nói:
"Nguyệt Nhi, ta muốn ngươi..."
Tay nhẹ nhàng di chuyển, linh hoạt tìm vào bên trong quần áo của nàng, giọng điệu Tàn Nguyệt khàn khàn, mê man nói:
"Không... Bây giờ là ban ngày..."
Ban ngày, nha hoàn lúc nào cũng có thể vào, hơn nữa, bọn họ vừa ăn cơm trở
về, còn chưa qua thăm nương? Lúc ở phật đường, hình như là nương khóc.
"Ai nói chỉ có buổi tối mới có thể làm? Nguyệt Nhi, người vừa khai hỏa là
ngươi, ngươi đương nhiên phải có trách nhiệm dập tắt..."
Không
cho Tàn Nguyệt cơ hội phản đối, Địch Mân bá đạo ngăn chặn đôi môi đỏ
mọng lại muốn mở ra. Nực cười, đôi môi đỏ mọng gợi cảm như vậy, bây giờ
không thể chỉ dùng mà nói, bọn họ còn có chuyện quan trọng phải làm...
Ô ô, nàng làm sao có thể gặp người? Những lời này, Tàn Nguyệt không có cơ hội nói ra, nàng chỉ biết, sau này ra ngoài, nàng tốt nhất mang theo
mặt nạ.
Xấu hổ chết người được, đợi lát nữa cha mẹ nhìn thấy, nàng làm sao giải thích.. Đêm trăng lo lắng
Ánh trăng bướng bỉnh chậm rãi lên cao, ánh trăng sáng tỏ như mặt nước chiếu vào trong phòng, chiếu lên hai người đang gắt gao ôm nhau trên giường.
Lông mi thật dài có chút run rẩy, khóe miệng nam tử mỉm cười, lông mày
nhướng nhẹ, ánh mắt không dời chăm chú nhìn vào nữ tử trong lòng, chờ
cặp mắt đen trong suốt như thủy tinh kia mở ra.
Mệt quá!
Không mở mắt, trong lòng Tàn Nguyệt ca thán một tiếng. Cả người trên dưới,
giống như bị người ta tháo hết nước, không có một chút khí lực.
Từ từ mở mắt, vừa lúc thấy ánh mắt nhìn không dời của Địch Mân, Tàn
Nguyệt kinh ngạc há miệng, hắn đã tỉnh? Làm sao không có chút động tĩnh nào?
"Tỉnh?"
Thanh âm trêu đùa, mang theo một chút ý cười, Tàn Nguyệt không lên tiếng, thân thể càng rúc vào trong lòng Địch Mân.
"Nguyệt Nhi, dậy đi, trời cũng không còn sớm, ăn một chút gì ngủ tiếp!"
Một phen kéo tiểu nhân nhi thẹn thùng ra, Địch Mân cười hắc hắc, Tàn Nguyệt đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
"Bây giờ ta không đói..."
"Không đói? Bây giờ còn sớm? Đêm dài đằng đẵng, lát nữa đói thì ăn cái gì?"
Hả, những lời này có ý gì? Đêm dài đằng đẵng, nàng cũng biết đêm dài đằng đẵng, hắn không phải lại muốn...
"Mau dậy đi, ta ra ngoài tìm chút đồ trước!"
Trước mặc quần áo, không để ý Tàn Nguyệt vẫn đang xấu hổ, Địch Mân quay đầu lại cười:
"Mau lên. Nguyệt Nhi, có muốn ta giúp ngươi không?"
"Không cần!"
Bực mình trừng Địch Mân một cái, cả người Tàn Nguyệt lui vào trong chăn, nhìn Địch Mân rời đi, mới nhanh chóng mặc quần áo.
"Ngươi... Ngươi thế nào..."
Còn chưa mặc hết, Địch Mân đã trở lại, tìm đồ ăn nhanh như vậy sao? Tàn Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, Địch Mân cười khổ một tiếng:
"Đến sảnh trước ăn đi, cha mẹ còn đang chờ chúng ta?"
Mồ hôi, dày đặc ửng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành đỏ