
t vô cùng.
"Làm sao vậy, Nguyệt Nhi?"
Địch Mân bất an sờ sờ mặt của Tàn Nguyệt, đột nhiên hỏi.
"Địch Mân, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng lo lắng... Hẳn là không có việc gì, có thể là đói bụng..."
Trước kia, lúc đói cũng sẽ như vậy, sẽ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, đứng ngồi không yên.
"Vậy còn không mau lên, chúng ta ăn cái gì đi!"
Địch Mân yêu thương cười, Tàn Nguyệt này, đói bụng thì sắc mặt sẽ tái nhợt
sao? Có phải lúc trước ở tướng phủ, nàng cũng thường xuyên chịu đói?
Liễu tướng, chẳng lẽ Tàn Nguyệt không phải nữ nhi của ngươi sao? Cùng là nữ nhi, tại sao Tàn Nguyệt phải chịu đói?
Thấy mặt Địch Mân âm trầm, Tàn Nguyệt vội vàng cười nói:
"Ta không có việc gì, ăn chút gì là tốt rồi!"
Kỳ thật, lúc hai người rời giường luôn là không còn sớm, Địch Mân khó được khi không cần vào triều, mà bên người lại có mỹ nhân ở cùng, hắn tự
nhiên cũng thích ở trên giường. Về phần Tàn Nguyệt, buổi tối ngủ không
ngon, mỗi ngày ngủ thẳng đến mặt trời lên cao cũng là chuyện thường. Bất quá, đối với việc này Địch phu nhân cái gì cũng chưa nói, chỉ là thúc
giục nhanh sinh một hài tử, nàng rất muốn ôm cháu.
"Cha, ngài đã trở về?"
Chưa cơm nước xong, chỉ thấy Địch lão tướng quân trầm mặt đi đến, Địch Mân
cùng Tàn Nguyệt vội vàng đứng dậy, thầm nghĩ cũng lâu như vậy rồi, cha
là lần đầu tiên trầm mặt trở về.
"Địch Mân, theo ta đến thư phòng!"
Địch lão tướng quân nhìn Tàn Nguyệt một cái, lạnh nghiêm mặt nói.
"Cái gì? Ồ, được!"
Địch Mân đầu tiên là cả kinh, cái nhìn này của Địch lão tướng quân, quả thực có chút kỳ quái, hắn không phải vẫn rất thích con dâu Tàn Nguyệt này
sao? Sao vừa rồi hình như là...
Có ý kiến với Tàn Nguyệt?
Địch Mân quay đầu lại, nhìn Tàn Nguyệt ôn nhu cười:
"Nguyệt Nhi, ngươi ăn trước đi, ta sẽ về sớm!"
Tàn Nguyệt nhẹ cười, biết Địch lão tướng quân tìm Địch Mân tất nhiên là có
việc gấp, nhưng nhìn sắc mặt hắn chuyện này hẳn là có liên quan đến
mình, lại không phải là chuyện gì tốt...
Nhưng, có liên quan tới
mình sẽ là chuyện gì đây? Tàn Nguyệt cau mày trầm tư, suy nghĩ hồi lâu,
cũng đã nghĩ đến Liễu Tương cùng thái tử. Chẳng lẽ là hai người bọn họ? Không, sẽ không, bây giờ ván đã thành thuyền, bọn họ còn muốn thế nào?
Đặc biệt là thái tử, nàng cùng hắn không có gì, không gặp gỡ nhiều, cũng
không có cảm tình rất tốt, bây giờ nàng là thê tử của Địch Mân, hắn còn
muốn thế nào?
Có lẽ là tâm lý bất an, lại nhìn món ngon trước
mặt, đúng là một chút hứng thú cũng không có! Liền bảo hạ nhân, đem thức ăn xuống hết, Tàn Nguyệt đi tới chỗ ở của Địch phu nhân, cứ trò chuyện
một câu lại một câu, bất tri bất giác, trời cũng đã tối đen.
Lúc
cơm tối, rốt cục thấy Địch Mân cùng Địch lão tướng quân đi ra, trên mặt
hai người, đều âm trầm dọa người, không có một chút ý cười.
"Địch Mân, làm sao vậy?"
Thấy Địch Mân tới đây, Tàn Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
"Không có việc gì. Ăn cơm trước đi, lát nữa về ta nói cho ngươi!"
An ủi kéo tay Tàn Nguyệt, Địch Mân thở dài một tiếng, không lâu trước còn
nói hắn muốn tạm nghỉ ba năm, không ngờ còn chưa đến mười ngày, hắn sẽ
xuất phát.
"Cái gì? Địch Mân, ngươi nói ngươi phải..."
Ăn
xong cơm không có vị gì, Tàn Nguyệt không thể chờ đợi được thúc giục
Địch Mân trở về. Nghe Địch Mân nói, lòng của nàng càng thêm bất an.
"Đúng vậy, chỉ có thời gian ba ngày để chuẩn bị. Nguyệt Nhi, còn có ba ngày ta sẽ xuất chinh, ta thật không nỡ rời khỏi ngươi!"
Ôm chặt Tàn Nguyệt vào lòng, Địch Mân đau lòng nói. Biết rõ, làm một tướng quân, xuất chinh chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng thật sự phải rời khỏi,
trong lòng hắn vẫn là vạn phần không muốn.
"Nhưng... Nhưng, ngươi không phải còn chưa vào triều sao? Sao bọn họ lại nghĩ đến ngươi?"
Ôm chặt eo Địch Mân, Tàn Nguyệt run giọng hỏi.
"Không phải nói rồi sao, Liễu Tương đề nghị, thái tử đồng ý đồng ý đầu tiên,
ngũ hoàng tử cũng đồng ý, cho nên, liền định ta xuất chinh... Nguyệt
Nhi, bên kia ta rất quen thuộc, không cần phải lo lắng, nhiều nhất ba
tháng ta sẽ trở lại!"
Hôn hai mắt của Tàn Nguyệt, Địch Mân nhẹ nhàng an ủi nói.
"Nhưng, Mân, thái tử cư nhiên là người đầu tiên tán thành... Ngươi, ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao?"
Thái tử, nàng cảm thấy địch ý của hắn với Địch Mân, mặc kệ địch ý này có
phải bởi vì mình hay không, nhưng cảm giác của nàng không sai, nàng dám
khẳng định, thái tử tuyệt đối sẽ không giúp Địch Mân! "Nguyệt Nhi, không nên suy nghĩ nhiều, thái tử chỉ là không muốn thấy chúng ta
thân thiết, mà hôm nay hắn cùng với nhóm người ngũ hoàng tử lại giằng co không dứt, Liễu Tương mới có thể đề nghị ta - người trung lập này xuất
chinh, như vậy bọn họ mới không phản đối. Hơn nữa, có thể ngươi chưa
biết, lúc trước ta từng mang binh qua nơi đó. Lúc ấy Kỳ quốc liên tiếp
làm loạn, ta đã đánh cho bọn họ tan tác... Ha ha, ngươi không biết, ngay lúc đó thần Vương, cũng chính là Hoàng thượng của Kỳ quốc bây giờ, đã
tức giận thiếu chút nữa nhảy xuống vực..."
Địch Mân cười ha ha,
đối với hắn mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ, rất nhanh hắn có thể đối
phó. Duy nhất không nỡ, chính là phải rời Tàn N