pacman, rainbows, and roller s
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210605

Bình chọn: 9.5.00/10/1060 lượt.

Có sao đâu, ta cũng phải xem tấu chương mà.”

A Hành đưa chiếc áo khoác trên người lại cho y, “Thiếp có chuyện muốn nói với chàng.”

“Nàng cứ nói đi.”

“Chàng còn nhớ giao ước giữa hai chúng ta hồi mới cưới không? Chàng

đã thực hiện được ba điều, chỉ còn một điều nữa thôi.”

Thiếu Hạo rúng động cả cõi lòng, khẽ gật đầu, “Ta nhớ chứ, nàng

giúp ta đăng cơ, ta để nàng được tự do lựa chọn, đi hay ở là

tùy nàng.”

“Giờ chàng đã đăng cơ, thiếp được tự do lựa chọn rồi chứ?”

Bàn tay Thiếu Hạo giấu trong tay áo khẽ siết lại thành quyền, “Nàng nói đi.”

“Thiếp muốn đi.”

“Nàng định đi đâu?”

A Hành thoáng vẻ ngượng ngùng, nhưng giọng nói vẫn rất kiên

quyết, “Thiếp đã hứa với Xi Vưu rằng sẽ ở bên hắn, hắn đi đâu

thì thiếp đi đó.” Câu nói hằng ấp ủ trong lòng cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính nói ra, nàng thấy người nhẹ

nhõm hẳn, như vừa trút bỏ được một tảng đá, cảm giác hết

sức thản nhiên tự tại, bất kế kết quả ra sao.

Thấy

Thiếu Hạo cau mày trầm tư, A Hành nôn nóng bồi thêm, “Đây là

giao ước giữa chúng ta đó! Giờ chàng đã thành vua một nước,

tuy yêu cầu này có phần hoang đường, nhưng chẳng gây thiệt hại

gì cho dân chúng Cao Tân, cũng không ảnh hưởng gì đến an nguy

của chàng cả, dựa vào cơ trí và tài năng của mình, chàng

hoàn toàn có thể sắp xếp ổn thỏa kia mà.”

Thiếu Hạo

mỉm cười: “Nàng đừng nóng, ta đã hứa thì nhất định sẽ thực

hiện. Chỉ là ta đang nghĩ nên làm thế nào thôi.”

A Hành

nghe vậy mới thở phào. Thiếu Hạo nói tiếp: “Cuộc hôn nhân của

chúng ta thực chất là đại diện cho mối liên minh giữa hai bộ

tộc. Hiện giờ Hoàng Đế đang tiến hành đánh Thần Nông, chắc

chắn không muốn phá vỡ liên minh, còn ta vừa mới đăng cơ, đế vị chưa vững, cũng chẳng thể hủy bỏ liên minh này.”

“Thiếp hiểu, mẹ và đại ca thiếp cũng không muốn phá vỡ mối liên minh này.”

Thiếu Hạo ngẫm nghĩ, “Ta định nhận Xương Phó, Tứ tẩu của nàng làm

muội muội, dùng đại điển long trọng nhất sách phong nàng ta

làm vương cơ Cao Tân, như vậy có nghĩa là, qua Xương Phó và Xương Ý, ta và Hoàng Đế vẫn giữ mối thông gia với nhau, đồng thời

làm tăng thêm giá trị của Xương Phó và Xương Ý trong lòng Hoàng Đế, dù sau này Hoàng Đế có giận nàng, cũng không đến nỗi

trút giận lên Tứ ca và mẫu hậu nàng.”

Thiếu Hạo quả

là nhân tài xuất chúng, thoáng chốc đã nghĩ ra giải pháp vẹn

cả đôi đàng thế này. A Hành mừng khôn tả xiết, luôn miệng cảm

ơn y rối rít.

Thật ra, trong lòng Thiếu Hạo còn ấp ủ

một kế hoạch quan trọng hơn, nếu Thanh Dương có thể thuận lợi

đăng cơ thì dù A Hành có muốn đi hay ở đều có thể giải quyết

ổn thỏa, chỉ là hiện giờ y không thể tiết lộ với nàng, nhất

định phải vỗ yên A Hành, tranh thủ thời gian giúp Thanh Dương

giành được đế vị.

Thiếu Hạo đề nghị: “Cho ta chút thời gian để sắp xếp, được không? Kỳ thực Thanh Dương thương nàng hơn ai hết, hai người bọn ta chắc chắn sẽ trả lại tự do cho

nàng.”

A Hành đang mừng rỡ, liền đồng ý ngay: “Một lời đã định chứ?”

“Một lời đã định!” Thiếu Hạo phóng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn lên

bầu trời đêm thăm thẳm không một ánh sao. Giờ đây Thanh Dương đang làm gì? Hoàng Đế đã bắt đầu “sinh bệnh” hay chưa? Chỉ cần

Thanh Dương đăng cơ thì việc trả tự do cho A Hành dễ như trở bàn tay.

Y còn dặn thêm: “Trong thời gian chuẩn bị rời khỏi

Cao Tân này, nàng có thể tự do ra vào Ngũ Thần sơn nhưng đừng

để Xi Vưu lên đây nữa, đám thị vệ đã đổi trận pháp mới rồi.”

A Hành đỏ mặt thẹn thùng, khẽ đáp: “Vâng, thiếp về nghĩ đây.” Tiếng vạt áo loạt xoạt xa dần rồi mất hẳn.

Thiếu Hạo vẫn ngồi lặng bên bàn, hồi lâu chẳng hề cử động.

Trong đêm tối, tấm màn xanh biếc như nước tỏa ra lam quang lành lạnh, đồng hồ nước vẫn tí tách đều đều, âm vang, văng vẳng giữa

đại điện mênh mông.

Tí tách, tí tách, tí tách…

Được Thiếu Hạo dốc sức ủng hộ, lại có A Hành dày công bố trí,

hôn lễ đã được chuẩn bị đâu ra đó, chỉ đợi đến giờ lành ngày mai, Nặc Nại sẽ dẫn đội rước dâu đích thân tới biên giới giữa Cao Tân và Thần Nông đón Vân Tang.

Tối hôm đó, Nặc Nại

bị An Dung, An Tấn cùng cả đám bạn bè quây lấy trêu chọc, ồn

ào đến nửa đêm, khó khăn lắm mới giản tán được bọn họ. Có

điều lòng cứ rộn rã hân hoan, y không sao ngủ nổi, bèn trở dậy kiểm tra lại hành trang thật kỹ, nhất định phải dành cho Vân

Tang một hôn lễ hoàn mỹ nhất.

Trời còn chưa sáng, A Hành đã dậy rửa mặt chải đầu, vận cung trang rồi cùng Thiếu Hạo tới tiễn Nặc