Old school Easter eggs.
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210734

Bình chọn: 9.5.00/10/1073 lượt.

m giác hết

sức thản nhiên tự tại, bất kế kết quả ra sao.

[1'> Trích trong bài từ Thoa đầu phượng của Lục Du (1125-1209). (ND)

Ở Thần Nông, Chúc Dung vừa xuất quan đã hiển lộ thần lực khiến

cả thiên hạ kinh hoàng. Hơn hai trăm năm nay, dưới bàn tay sắt

của Xi Vưu, các danh gia vọng tộc dần dần sa sút, bơ vơ vất

vưởng, mãi đến giờ, nhờ có Chúc Dung như cứu tinh, chẳng mấy

chốc đã tạo nên một lực lượng không thể coi thường, chống đối

lại Xi Vưu.

Tại Cao Tân, sau khi đăng cơ, Thiếu Hạo hết

sức nôn nóng muốn cải tổ mọi thứ, nhưng y biết mình không thể

đi theo con đường của Xi Vưu, bởi y và hắn xuất thân khác nhau.

Lực lượng chủ yếu ủng hộ y là đám quý tộc trẻ nắm giữ binh

quyền, bọn họ nhận ra nguy cơ Cao Tân, mong mỏi Cao Tân giàu mạnh hơn, nhưng không thể chấp nhận công cuộc cải cách mạnh mẽ, hủy diệt lợi ích gia tộc của họ. Bởi thế, Thiếu Hạo đành lựa

chọn phương pháp thay đổi từ từ.

Về phía Hiên Viên, Hoàng Đế ẩn nhẫn mấy ngàn năm, cuối cùng cũng cất lên tiếng kèn đưa quân Đông tiến, chính thức tấn công Thần Nông tộc, giành được

thắng lợi liên tiếp, chẳng những thu lại được đất đai bị xâm

chiếm hai trăm năm trước, mà còn hạ liền một lúc sáu tòa

thành của Thần Nông.

Tin Hiên Viên chiến thắng liên tiếp

báo về khiến Du Võng đứng ngồi không yên, thậm chí Thiếu Hạo

cũng thấp thỏm lo lắng. Y biết Hiên viên vẫn luôn che giấu thực

lực nhưng chẳng ngờ thực lực ấy lại hùng mạnh đến vậy, ít ra thì Cao Tân cũng không thể liên tiếp hạ sáu thành của Thần

Nông như thế. Thêm vào đó, còn một việc mà y vắt óc nghĩ mãi

không ra, tại sao Hoàng Đế lại ồ ạt động binh đúng vào thời

điểm này? Rõ ràng ông ta có thể khoanh tay đứng ngoài để Chúc

Dung và Xi Vưu đấu đá lẫn nhau cho tới khi đôi bên đều tổn thất

thì ra tay làm một mẻ cơ mà. Hiên Viên Hoàng Đế đã nhẫn nhịn

mấy ngàn năm nay, sao bây giờ lại vội động binh?

Vì đế

vị thay đổi, lại thêm chiến tranh giữa Hiên Viên và Thần Nông

đột ngột bùng nổ, Nặc Nại bèn chủ động dâng thư hỏi ý Thiếu

Hạo xem có phải lùi ngày cưới của mình và Vân Tang không.

Thiếu Hạo cân nhắc kỹ lưỡng, suy nghĩ rất lâu rồi hạ chỉ: Hôn lễ vẫn cử hành đúng hạn.

Lòng A Hành ngổn ngang muôn mối, lần trước Xi Vưu tới gặp nàng đã

thẳng thắn đề nghị nàng rời xa Thiếu Hạo, có điều hiện giờ

Hiên Viên vừa tuyên chiến với Thần Nông, tuy Đại ca và Xi Vưu chưa trực diện giao phong nhưng nếu phụ vương muốn Đông tiến, sớm

muộn gì bọn họ cũng gặp nhau trên chiến trường.

Nàng

xin Thiếu Hạo cho phép mình đi vắng ít ngày, y cũng chấp

thuận. Bây giờ tình thế đã khác xưa, chẳng ai giám sát nhất

cử nhất động của họ nữa, về phần nghi lễ cung đình, Thiếu

Hạo chỉ cần làm một con rối đặt lên giường là xong, dù sao cả thiên hạ cũng biết vương phi ốm yếu lắm bệnh.

A Hành đem theo A Tệ và Liệt Dương bay đến Nhược Thủy.

Đây là lần đầu tiên nàng đến thăm đất phong của Tứ ca. Tuy nơi này trập trùng núi biếc, nhưng thế núi không được nguy nga như

phương Bắc, lại thêm bao nhiêu ao hồ sông suối lượn quanh khiến

phong cảnh đượm phần tú lệ.

Đến phủ của Xương Ý, nàng đã cố ý tránh bọn lính canh, định để cho Tứ ca bất ngờ.

Trong khoảng sân nho nhỏ trồng hai gốc nhược mộc đang kết nụ, từng

nụ hoa đỏ hồng chúm chím trên cành chẳng khác nào gọn đèn

lồng lộng lẫy.

Xương Ý khoác tấm áo thiên thanh nghiêng

mình ngồi trước song cửa lục lăng, dung mạo ôn hòa, nụ cười

còn động trên môi.

Xương Phó vận chiếc váy hoa đỏ rực,

tựa vào người Xương Ý tập thổi tiêu, thổi chưa được mấy câu đã

vấp. Xương Ý chỉ cười cầm lấy cây tiêu, biểu diễn lại một lần rồi nhẹ nhàng hướng dẫn thê tử.

Tập đi tập lại mấy

lần, cuối cùng Xương Phó cũng thổi mạch lạc được một khúc,

bèn nhảy cẫng lên cười vang: “Thiếp biết thổi tiêu rồi nhé!”

Chiếc váy hoa đỏ rực soi vào đôi mắt tràn đầy hạnh phúc của Xương

Ý. Xương Phó xoay tròn quanh y, khẽ hôn lên môi y, tươi cười rạng

rỡ, trong khi y đỏ mặt vì thẹn, đưa mắt liếc cửa sổ theo phản

xạ.

Xương Phó dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, hôn nhiều

nhiều mới tình cảm chứ, hôn mãi thành quen, sau này dù đứng

trước mặt toàn tộc chàng cũng chẳng ngại nữa đâu!”

Nàng an ủi như thế còn tệ hơn không an ủi, Xương Ý đỏ mặt tía tai, cau mày mắng: “Chẳng đứng đắn gì cả!”

A Hành chứng kiến từ đầu đến cuối, không nhịn được phì lên cười.

Xương Phó biến sắc, chỉ thấy hàn quang lóe lên, nàng nhanh như chớp, bước đến trước mặt A Hành.

“Tứ tẩu, là muội, là muội đâ