Old school Easter eggs.
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210702

Bình chọn: 7.00/10/1070 lượt.

y mà.” A Hành la lên.

Xương Phó vội xoay người, thu chủy thủ lại, “Sao muội lại đến đây?”

A Hành nháy mắt: “Muội đến nghe hai người thổi tiêu.”

Xương Phó mặt dày mày dạn, chẳng hề lấy làm thẹn thùng, chỉ có

Xương Ý đỏ mặt mắng: “Đến chẳng gọi người thông báo, lại nấp

bên ngoài rình lén, càng ngày càng không ra sao cả!”

A Hành le lưỡi với Xương Phó, cả hai cùng cười.

Xương Ý bó tay, đành giận dỗi cầm sách lên đọc, mặc kệ cả hai.

Xương Phó gọi thị nữ lại, sai lo liệu bữa tối, còn căn dặn nhất định phải chuẩn bị thật nhiều rượu.

Đợi rượu và đồ nhắm bưng lên, ba người quây quần bên bàn, vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Xương Ý hỏi A Hành: “Giờ muội là vương phi của Cao Tân rồi, sao nói đi là đi ngay thế?”

“Thiếu Hạo bao che cho muội mà, y nói được, ai dám nói không chứ?”

Xương Phó cười: “Thiếu Hạo đối tốt với muội ghê.”

Xương Ý lạnh lùng: “Hạng người đó có ưu điểm là kỹ lưỡng tỉ mỉ,

chăm sóc chu đáo, nhưng chỉ trong mấy việc lặt vặt thôi, hễ

động tới lợi ích bản thân, chúng còn tuyệt tình hơn ai hết.”

Xương Phó lại hỏi: “Tiểu muội, muội và Xi Vưu rốt cuộc là sao thế?”

Mặt A Hành đỏ dừ, “Lần này muội đến chính là muốn bàn bạc với

Tứ ca Tứ tẩu. Muội và Xi Vưu… đã cùng nhau từ lâu rồi.”

Dứt lời, nàng hồi hộp nhìn Tứ ca Tứ tẩu, đợi phản ứng của bọn họ.

Xương Ý nghe xong vẫn bình thản như thường, chẳng hề lộ vẻ ngạc

nhiên, còn Xương Phó lại bật cười khì, “Ta biết ngay mà! Tiểu

muội ngoài lạnh trong nóng, phải có một ngọn lửa phừng phừng

thiêu hủy lớp vỏ ngoài của muội để muội lộ nguyên hình, cả

hai cùng cháy lên hết mình mới được. Gã Xi Vưu đó còn đáng sợ hơn lửa, đúng là hợp với tiểu muội! Thiếu Hạo chính ra lại

không ổn, nhìn bề ngoài có vẻ ôn hòa, thực tế còn lạnh lùng

hơn Đại ca.”

A Hành nóng bừng hai má, lí nhí: “Xi Vưu

bảo muội đi theo hắn, Thiếu Hạo cũng đã hứa với muội, muội

có tư cách thoát thân, nhưng xem ra tình thế hiện giờ, chỉ e

sớm muộn gì Đại ca và Xi Vưu cũng phải giao chiến, muội thật

chẳng biết tính sao nữa cả.

Xương Ý cau mày trầm tư còn Xương Phó thở dài, khuyên: “Nam nhân bọn họ muốn đánh đánh

giết giết thì cứ mặc cho bọn họ đánh đánh giết giết, dù

thắng dù thua, bọn họ cũng mãn nguyện. Bản thân họ không oán

không hối, muội tội gì phải nghĩ ngợi nhiều? Có nghĩ nát óc

cũng không cởi được gút mắc này đâu.”

“Tứ tẩu, nếu là tẩu, tẩu sẽ làm sao?”

“Kiếp người ngắn ngủi, ta sẽ lập tức đi tìm Xi Vưu! Nếu muội thật

lòng yêu hắn, hẳn có thể vì hắn mà vứ bỏ tất cả mọi thứ.

Nếu hắn thật lòng yêu muội, đương nhiên cũng sẽ nghĩ cho muội,

không đến nỗi ép muội vào đường cùng đâu!”

Xương Ý gượng cười nhìn thê tử: “Xi Vưu mua chuộc nàng từ bao giờ thế?”

“Không phải mua chuộc, là thiếp ngửi ra được thôi, trên người hắn có

mùi giống như bọn thiếp.” Xương Phó đưa tay chỉ dãy núi xanh

biếc trập trùng ngoài song cửa, “Hắn cũng sinh ra từ núi rừng

mà.”

Xương Ý nói: “Sự tình đâu có đơn giản như thế.”

Xương Phó gượng cười, thở dài nói với A Hành và Xương Ý, “Đó

chính là điểm khác biệt giữa bọn ta với các vị, đối với bọn ta, mọi thứ đều hết sức đơn giản, nếu không biết phải làm sao thì chỉ cần nghe theo trái tim mình là đủ.” Nàng chỉ vào

lồng ngực mình, “Người già trong tộc từng nói, tiếng tim đập

chính là âm thanh chân thực nhất trên đời. Xương Ý, hẳn chàng

cho rằng em gái mình yêu Xi Vưu thật là đáng thương, nhưng kỳ

thực Xi Vưu yêu tiểu muội còn đáng thương hơn! Hắn phải ra sức

kiềm chế dục vọng của mình, học cách thông cảm và thấu hiểu

cho sự do dự và đắn đo của tiểu muội, đồng thời cũng chiều

theo cách hành xử của muội ấy.”

Xương Ý liếc Xương Phó, như cười mà chẳng phải cười, “Cái gì mà chàng thế này ta

thế khác? Thế nàng có đáng thương không?”

Xương Phó chợt đỏ bừng hai má, hạ giọng nói thật nhanh: “Thiếp rất vui… Thiếp rất hạnh phúc mà…”

A Hành thấy thế che miệng cười thầm, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Xương Ý lại quay sang hỏi nàng: “Muội đã có tính toán gì chưa?”

A Hành đáp: “Muội muốn hỏi ý kiến huynh.”

“Trước đây ta từng nói đấy thôi, muội là muội muội duy nhất của ta,

dù muội có làm gì đi nữa, ta cũng hết lòng ủng hộ, nếu phụ

vương và Đại ca không chúc phúc cho muội thì còn có ta và mẹ

kia mà.”

Thấy A Hành rơm rớm nước mắt, Xương Ý mỉm cười dỗ dành: “Muội đừng lo, ta không ra trận, cũng chẳng hứng thú

với việc giao tranh. Tuy ta không thể khuyên can phụ