Disneyland 1972 Love the old s
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210614

Bình chọn: 7.00/10/1061 lượt.

vương đừng

tranh đoạt thiên hạ nhưng ít ra ta cũng không để các dũng sĩ

Nhược Thủy trở thành xương trắng lót đường cho phụ vương bước

lên vương tọa đâu. Bọn họ phải được sống bên người mình thương

mến, cùng nhau sinh con đẻ cái đến đầu bạc răng long.”

Thấy A Hành gật gật đầu, Xương Phó cười trêu nàng, “Được rồi, tiểu nha đầu muội trốn theo tình lang thì mau thu dọn hành lý đi,

không cần lo chúng ta đối đầu với tình lang muội trên chiến

trường đâu.”

A Hành tươi cười đứng dậy, “Vậy muội đi đây.”

“Muội không muốn nán lại một đêm ư?”

“Thôi, mười ngày tới là hôn lễ của Nặc Nại và Vân Tang rồi, Thiếu

Hạo giao cho muội phụ trách chuẩn bị, chắc đây là công việc

cuối cùng của muội tại Cao Tân. Vì Vân Tang, muội không thể để

sơ sẩy điều gì được.”

Tiễn nàng ra cửa, Xương Ý còn

cười nói: “Năm xưa khi Vân Tang còn ở Triêu Vân phong, ta từng lén bảo mẹ xui Đại ca cưới Vân Tang tỷ tỷ làm Đại tẩu. Mẹ cũng

xiêu xiêu, nói rằng cứ mặc cho hai người bọn họ ở bên nhau,

thuận theo tự nhiên. Tiếc rằng sau đó Tinh Vệ chết đuối ở dưới Đông Hải, Vân Tang chỉ ở Triêu Vân phong mười năm đã phải vội

quay về Thần Nông sơn. Mà trong mười năm đó, Đại ca chẳng về

Triêu Vân phong lần nào, hai người bọn họ còn chưa có dịp gặp

mặt. Nếu họ gặp nhau một lần, không chừng hỷ sự này lại rơi

vào nhà ta ấy chứ.”

A Hành bật cười theo: “Tiếc thật tiếc thật.”

Vừa nói tới đó đã thấy A Tệ và Liệt Dương đỗ xuống sân đón nàng.

Từ sau khi “sống lại”, Liệt Dương đối với ai cũng tỏ vẻ lạnh

lùng, thù địch, chỉ riêng với Xương Ý là khác, thậm chí còn

hành lễ với Xương Ý.

Xương Ý dặn nó: “Ta đã tra cứu

điển tịch, theo lý thì chỉ Yêu tộc một khi có thể biến hình,

sẽ có khả năng hóa thành người trưởng thành, nhưng mày thì

khác, mày hấp thụ sức mạnh của Ngu uyên, linh khí biến đổi,

sinh ra biến hình sớm nên chỉ có thể hóa thành trẻ con. Mày

đừng nôn nóng, cứ yên tâm tu hành, từ từ thân hình sẽ cao lên.”

A Hành phì cười xoa đầu Liệt Dương, “Ai da, thì ra Liệt Dương công tử của chúng ta sợ rằng sẽ phải làm đứa nhỏ cả đời.”

Liệt Dương hậm hực gạt tay nàng ra, “Đừng coi ta như trẻ con chứ!”

A Hành chẳng thèm để tâm đến thái thái độ của nó, trái lại

còn thừa cơ véo đôi má trắng nõn: “Mày đúng là một chú nhóc

mà!” Nói rồi trước khi Liệt Dương kịp phát khùng, nàng liền ôm

cổ A Tệ bay vút đi, “Tứ ca, Tứ tẩu, muội đi đây.”

Liệt Dương giận dữ giậm chân một cái, biến lại nguyên hình rồi vừa quang quác chửi rủa vừa vỗ cánh đuổi theo.

Xương Ý nhìn theo bóng A Hành xa dần, giơ tay vẫy vẫy.

Xương Phó nép người bên khung cửa tươi cười nhìn phu quân, ánh mắt chan chứa tình nồng.

Sau khi lên ngôi, Thiếu Hạo đã lấy lại nửa mảnh Hà Đồ Lạc Thư từ chỗ Tuấn Đế, chuyên tâm nghĩ cách phá giải, nhưng bất kể thử

thế nào cũng vô dụng. Hà Đồ Lạc Thư chỉ có nửa mảnh thì

chẳng khác nào phế vật.

Rốt cuộc trong Hà Đồ Lạc Thư

ẩn giấu bí mật kinh thiên động địa gì? Tại sao các Thần tộc

từ thời thượng cổ đều truyền tụng nhau về nó, coi trọng nó

đến vậy?

Thiếu Hạo bất lực thở dài, thu dọn mọi thứ lại, đoạn ra khỏi mật thất.

A Hành chẳng biết về tự khi nào, đang đợi y trong đại điện.

Nhìn nàng gục đầu xuống án thư thiêm thiếp ngủ, hẳn đã phải

đợi khá lâu.

Thiếu Hạo mỉm cười, lấy áo mình khoác lên vai nàng rồi dẹp hết văn thư tấu chương qua một bên, ngồi lui

vào góc phòng, bắt đầu giở ra xem.

Xem xét mãi đến nửa đêm, nghe chừng thấm mệt, y bèn đặt tấu chương xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Thừa Ân điện hiện nay rất vắng người, bởi thế tuy ban ngày tĩnh

mịch trang nghiêm nhưng đêm xuống lại im lìm như chết. Giữa đêm

khuya thanh vắng, tiếng tí ta tí tách của đồng hồ nước nghe

vang vang như thể khắp nơi trong tòa cung điện mênh mông này đều

có hồi âm vọng lại. Thảng hoặc y cũng nghĩ, có khi nào phụ

vương sợ nghe tiếng vọng quạnh quẽ của chiếc đồng hồ nước, nên mới cho tấu đàn thổi sáo suốt ngày hay không?

Vậy mà đêm nay, y chẳng hề nghe thấy âm thanh lạnh lẽo đó.

A Hành đi đường xa đã mệt, lại phải nằm sấp mà ngủ nên cả

người dâm dấp mồ hôi, hơi thở dồn dập, càng tăng thêm vẻ thơ

ngây đáng yêu của nàng.

Thiếu Hạo chống cằm say sưa ngắm nàng, khóe miệng hé lộ nụ cười.

A Hành chợt động cựa rồi mơ màng mở mắt, trông thấy Thiếu Hạo, nàng thoáng bối rối, vội cau mày cố nhớ xem mình đang ở đâu,

dáng vẻ hệt như một chú mèo lười biếng.

“Thiếp ngủ quên mất, sao chàng không gọi dậy?”

Thiếu Hạo cười, “