Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210371

Bình chọn: 7.00/10/1037 lượt.

Thuở nhỏ hắn từng trông thấy mỗi khi khói bếp lững lờ bốc lên,

đám trẻ đều hớn hở chạy về nhà trong tiếng ời ời của mẹ, hồi đó hắn còn

chưa hiểu tại sao mình thà bị đánh đuổi cũng vẫn quanh quẩn gần làng

mạc, không chịu bỏ đi, về sau mới vỡ lẽ ra, hắn mới thật sự hiểu ra, đứa trẻ hoang dã, sống cuộc sống như muông thú năm xưa cứ quanh quẩn ngoài

bản, nấp trong rừng lén rình rập từng nhà, bởi nó cũng khao khát được

bước vào một ngôi nhà thuộc về mình.

Xi Vưu cố nén bao niềm cảm

khái đang cuộn trào trong lòng, lên tiếng: “Nếu mở cửa ra lại thấy một

mâm cơm sẵn sàng nữa, mới đúng là về nhà.”

A Hành liền vén rèm lên: “Chúng mình về nhà thôi.”

Đồ ăn trên bàn đang bốc hơi nghi ngút, mùi thơm nức mũi. Xi Vưu lặng lẽ

tiến lại, ngồi xuống ăn hết sức ngon lành. A Hành cũng ngồi xuống cạnh

hắn nhưng vừa nếm một miếng đã cau mày, nàng chỉ quen trồng hoa tỉa lá

chứ chẳng giỏi nấu ăn, mấy món này quả là miễn cưỡng lắm mới nuốt được.

Xi Vưu cười bảo: “Từ sau cứ để ta làm cơm.”

Vừa nghe thấy câu “từ sau”, A Hành đã mừng rơn, gật đầu lia lịa, “Nói lời

phải giữ lấy lời nhé, ai không giữ lời thì là…” Nàng chợt khựng lại,

chửi người khác là súc sinh tức là xúc phạm người ta, nhưng nói Xi Vưu

là súc sinh chẳng khác nào đang khen hắn, làm hắn cao hứng! A Hành cau

mày nặn ra một câu khác, “Ai không giữ lời thì là người!”

Xi Vưu vừa hớp một ngụm Ca tửu, nghe nói liền phun ra.

A Hành nhìn hắn cười khúc khích, trên đời này có niền hạnh phúc nào bằng được trông thấy người mình yêu thương tươi cười chứ?

Dùng cơm xong, hai người lại ra trước cửa ngồi uống trà hóng mát. Xi Vưu hỏi nhỏ: “Căn nhà này là nàng dành cho ta thật ư?”

“Cũng là chàng dành cho ta đó.”

“Thế còn căn nhà của Thiếu Hạo dành cho nàng?”

A Hành cười khúc khích, nhân tiện thừa nước đục thả câu, cố ý trêu Xi

Vưu, “Nếu biểu hiện của chàng tốt, ta sẽ rời xa Thiếu Hạo.”

Bấy

giờ Xi Vưu mới hởi lòng hởi dạ, liền mặt dày nâng cằm A Hành lên, nửa

cười nửa không, hỏi: “Nàng nói về phương diện nào thế? Trên giường hả?”

A Hành thẹn thùng vung tay đấm hắn, Xi Vưu bèn ôm nàng đặt lên đùi, vòng

tay siết chặt lấy A Hành để nàng khỏi vùng vẫy làm loạn. A Hành tựa đầu

vào vai hắn hỏi: “Lần này chàng nán lại được mấy ngày?”

“Nàng ở bao lâu, ta cũng ở bấy lâu.”

“Trong cung đã có con rối thay chân ta, lại được Thiếu Hạo che chở, khó mà

phân biệt được thật giả, hơn nữa mọi người đều biết ta yếu đuối lắm

bệnh, không thể gặp khách khứa, ta có nán lại vài ngày cũng chẳng ai

phát hiện ra đâu, nhưng chàng là Đốc Quốc Đại tướng quân kia mà.”

“Chúc Dung vừa xuất quan đã tất bật bắt tay vào xử lý công việc, mấy trăm năm nay tuy Du Võng không nói ra, nhưng trong lòng hắn cũng thấy ta quá mức tàn bạo, lần này hắn định dựa vào Chúc Dung để xoa dịu nỗi oán giận của đám chư hầu quý tộc kia, nên hiện giờ ta rất nhàn nhã.”

A Hành

hỏi đầy hàm ý: “Chàng nhàn nhã như thế, có thể lui về ở ẩn được chăng?

Chúng ta có thể định cư ở Cửu Lê, chàng trồng đào, ta chăn tằm.”

Xi Vưu cười cười không đáp, hồi lâu mới nói: “Nhất định sẽ có ngày như

thế! Nhưng trồng đào ta thấy suốt ruột lắm. Ta muốn đưa nàng và Tiêu Dao đi làm vài việc mà người đời chưa từng làm qua. Mọi người đều nói Thang cốc là cực Đông của đại hoang, Ngu uyên là cực Tây, Nam minh là cực

Nam, Bắc minh là cực Bắc. Nhưng cực Đông của Thang cốc, cực Tây của Ngu

uyên, cực Nam của Nam minh, cực Bắc của Bắc minh là gì? Lẽ nào Thang cốc Ngu uyên, Nam minh Bắc minh là chốn mênh mông bát ngát không có bến bờ

ư? Tới chừng đó, hai ta sẽ cưỡi Tiêu Dao đi tới nơi mà người đời chưa

từng đặt chân tới.”

“Còn cả Liệt Dương và A Tệ nữa chứ.”

“Ừ, cả Liệt Dương và A Tệ!”

A Hành nhoẻn cười, chìa ngón út ra, “Ngoéo tay treo cổ!”

Xi Vưu cũng bật cười, ngoắc tay với nàng, “Nhất định giữ lời!”

Ngón út của cả hai ngoắc lấy nhau, kéo qua kéo lại mấy lần, còn hai ngón cái lại áo vào nhau, như hai kẻ đang hôn nhau say đắm, bọn họ chăm chú nhìn ngón tay mình rồi phá lên cười, chẳng hẹn mà cùng xòe cả năm ngón tay

ra, đan vào tay đối phương.

Xi Vưu dùng tay kia bế thốc A Hành

vào phòng, đặt lên giường, cởi bỏ y phục của nàng rồi áp tay lên bụng

nàng, từ bụng lần lên ngực, từ ngực lại men xuống cánh tay, đan tay mình vào tay nàng, khăng khăng khít khít.

Chiếc chuông gió dưới hiên nhà lại reo lên rộn rả như trước làn gió xuân hây hẩy.

Ngày tháng giữa núi rừng trôi qua rất mau, thoáng chốc Xi Vưu và A Hành đã ở lại Cửu Lê hơn một tháng.

Có lúc A Hành cảm giác những tháng ngày này sẽ dài ra vô tận, miễn là bọn

họ ở ẩn nơi đây, dù bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới

họ.

Nhưng dù có lãng quên thế giới ngoài kia thì thế giới ngoài kia cũng không chịu bỏ qua cho họ.

Xích điểu mang theo thẻ ngọc bay đến Cửu Lê.

Xi Vưu đọc xong mấy dòng ghi trên thẻ ngọc, ngẩng lên bảo A Hành: “Ta phải về đây. Hoàng Đế ngự giá thân chinh, đã đánh bại Cộng Công, khiến quân

sĩ Thần Nông hoang mang bối rối. Du Võng bị Chúc Dung xúi giục cũng

chuẩn bị ngự giá thân chinh, dẫn quân giao chiến với Hoàng Đế.”

“Gì cơ?” A Hành kinh hoàn


XtGem Forum catalog