Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210361

Bình chọn: 7.5.00/10/1036 lượt.

g, không dám tin vào tai mình nữa.

“Thần tộc đến giờ vẫn còn truyền tụng mãi chuyện ba ngàn năm trước Hiên Viên

Hoàng Đế chỉ trong một đêm hạ mười tám ngọn núi Yên Bắc. Vừa nghe nói

Hoàng Đế ngự giá thân chinh, tướng lĩnh Thần Nông quốc sợ kinh hồn bạt

vía cả. Du Võng liền cử Cộng Cộng ra ứng chiến, nhưng Cộng Công thảm bại khiến trên dưới Thần Nông đều khiếp hãi, kích động sĩ khí, lại được

thêm Chúc Dung xúi bẩy, Du Võng cũng quyết định ngự giá thân chinh, đại

quân đã xuất phát rồi.”

Hoàng Đế và Viêm Đế đích thân giao chiến với nhau ư?

A Hành choáng váng, vội vịn vào song cửa rồi từ từ ngồi phệt xuống đất.

Mới lưu lại nơi đây một tháng mà thế gian đã mây vần gió giục, đất trời

biến sắc nhanh thế kia ư?

Xi Vưu xưa nay quen thói hành sự dứt

khoát, hắn vòng tay siết chặt lấy A Hành lần cuối rồi nhảy lên lưng Tiêu Dao, “Sau khi dẹp yên mọi chuyện, ta sẽ về tìm nàng.”

A Hành lẳng lặng gật đầu mà lòng nặng trĩu, đột nhiên, nàng níu chặt lấy hắn: “Chàng đừng đi có được không?”

Xi Vưu nhướng mày cười, “Nàng hiểu tính người đàn ông của mình mà, A Hành. Lúc ta bị Chúc Dung truy sát, Du Võng nửa đêm tới quỳ xin Viêm Đế thu

hồi lệnh giết ta; sau khi ta đến Thần Nông, mọi người đều khinh bỉ ta,

sợ hãi ta, chỉ có Du Võng đối xử tử tế với ta, mang rượu tới uống cùng

ta; khi ta nổi cơn thịnh nộ đánh bị thương mọi người, trốn khỏi Thần

Nông sơn, ngay đến Viêm Đế cũng quyết định vứt bỏ ta, Du Võng lại đuổi

theo ta suốt đêm, bầu bạn cùng ta mấy ngày. Nếu không có tên Du Võng

hiền từ đôn hậu, nhu nhược, cả nể đó thì cũng chẳng có Xi Vưu ta ngày

hôm nay, chúng ta cũng chẳng thể gặp lại nhau.”

Xi Vưu nói chẳng sai, ngay cả Viêm Đế cũng mưu mô tính toán với hắn vì Thần Nông tộc,

chỉ có mình Du Võng từ trước đến nay luôn chân thành đối đãi, tuy hắn

đối với kẻ địch hết sức hung tàn nhưng đối với ân nhân lại dốc hết sức

hết lòng báo đáp, A Hành còn biết nói gì nữa đây.

Xi Vưu rướn người qua cửa sổ, nồng nàn đặt lên môi nàng một nụ hôn, “Ta đi đây!”

A Hành vẫn bịn rịn nắm chặt tay hắn không buông!

Tiêu Dao từ từ bay lên cao, tay hắn cũng dần rời khỏi tay nàng. Dường như

cũng hiểu được nỗi lòng của A Hành, Tiêu Dao không bay vút đi ngay, mà

chỉ từ từ bay xa dần. Xi Vưu ngoảnh lại quyến luyến nhìn nàng.

Triền núi bạt ngàn những gốc đào, bấy giờ đã bào độ hồng phai lục thắm. Gió

Đông tiễn xuân đi, cuốn theo ngàn ngàn vạn vạn hoa tàn nhị héo lả tả đầy trời. Trong căn nhà sàn xinh xắn lẻ loi giữa rừng đào, A Hành thẫn thờ

bên cửa sổ, nhìn theo dáng Xi Vưu đi khỏi, bóng áo xanh quạnh quẽ càng

thêm phần cô độc giữa một trời thắm đỏ mưa hoa.

Biết Xi Vưu cũng rầu rĩ chẳng nỡ xa mình, A Hành ra sức vẫy tay, cố lấy giọng vui vẻ nói vọng theo: “Lần sau chàng về, chúng mình có thể ăn rau tự trồng lấy

rồi!”

Nghe thấy câu nói của nàng, Xi Vưu chợt thấy lòng bối rối

khôn xiết, khóe mắt cay cay, bao hào tráng chí căng tràn lồng ngực dường như đều hóa thành niềm ôn nhu mềm mại vấn vít giữa ngón tay. Ai bảo anh hùng không xúc động, chẳng qua chỉ là chưa tới lúc rơi lệ mà thôi.

Thấy bóng A Hành xa mờ dần cuối chân trời, Xi Vưu bèn quay ngoắt đi, vừa sai Tiêu Dao tăng tốc, vừa cao giọng ca vang, dốc hết nhiệt tình căng tràn

lồng ngực vào khúc tình ca nồng nàn say đắm, thổ lộ tình cảm trong lòng

mình cho cả trời đất cùng hay. Lần đầu tiên A Hành nghe thấy Tiêu Dao rít lên thê thảm nhường ấy, tuy

nàng bay về phía Đại ca, nhưng bên tai cứ văng vẳng tiếng kêu bi thiết

của Tiêu Dao, một tiếng rít như một câu hỏi xoáy vào lòng nàng, Xi Vưu

đang bị trọng thương, vì sao cô có y thuật cao siêu lại không ra tay cứu hắn? Vì sao cô nhẫn tâm nhìn Xi Vưu mất mạng? Vì sao? Vì sao hả?

A Hành dọn dẹp nhà cửa gọn gàng rồi lên đường quay về Cao Tân.

Cuộc đối đầu chính diện giữa hai vị đế vương đã làm chấn động cả đại hoang, điều này dọc đường đi nàng có thể cảm nhận rất rõ.

Phố phường phồn hoa giờ vắng hoe vắng hoắt, con đường lớn ngoài thành lúc

nào cũng rầm rập xe ngựa lao như bay về phía Cao Tân, trên xe lúc nhúc

những người xách nách mang đủ thứ, có lẽ bởi Cao Tân không tham gia vào

cuộc chiến nên đã trở thành chốn bình yên cuối cùng tại đại hoang, dân

chúng đều đổ xô về đó.

Mặt mày ai nấy đều đăm chiêu rầu rĩ, kẻ

có người nhà ra trận lo lắng cho an nguy của thân nhân đã đành, người

chẳng có cũng thấp thỏm không yên, bởi chồng con họ bất cứ lúc nào cũng

có thể bị gọi nhập ngũ.

Trong khi Thần Nông quốc vần vũ mây đen

thì Cao Tân quốc lại nhộn nhịp khác thường, trà lầu tửu quán càng lúc

càng ăn nên làm ra, sau một ngày bận rộn, mọi người đều thích tụ về đây

để nghe đám dân chạy nạn từ Thần Nông quốc đến kể chuyện về cuộc chiến

cách họ xa lắc xa lơ.

Chiến tranh chỉ đớn đau nếu nó trực tiếp tác động đến bản thân, còn đối với kẻ vô can, đó là một cuộc vui bất tận.

Dân chúng Cao Tân chỉ mãi hả hê thưởng thức câu chuyện truyền miệng hấp dẫn của đám dân tị nạn chứ nào hiểu nỗi lo lắng ưu tư của Thiếu Hạo cùng

mọi điều mà y đã, đang và sắp phải làm để bảo vệ bình yên cho họ.

Về đến Ngũ Thần sơn, A Hành lập tức t


The Soda Pop