
ới
thành, cứ so cung điện của Hiên Viên với Cao Tân thật chẳng khác nào so
tay giàu xổi với môn đệ thư hương, hèn chi đám con nhà quyền quý chẳng
rẻ rúng kẻ nghèo khổ bần hàn.
Tuấn Đế ở Hồng Liễu Lô, hai cung
nữ già đang hầu hạ ông, thấy A Hành tiến lại vội lau nước mắt quỳ xuống. A Hành giao Tiểu Yêu cho hai người bọn họ, bảo họ dắt cô bé ra ngoài
chơi.
Tuấn Đế đang thiêm thiếp trên sạp, hai má hóp lại, đầu tóc bạc phơ, già hơn hẳn lần gặp trước. Nghe A Hành khe khẽ gọi “Phụ
vương”, ông mở mắt, gượng cười, “Con đến rồi ư? Xem ra vẫn còn người
biết viết hai chữ ‘nghĩa tình’.”
Nhìn Tuấn Đế, A Hành hết sức
băn khoăn. Theo lý mà nói, “thuốc độc” nàng chế ra đã tự hóa giải từ lâu rồi mới phải, sao thân thể ông lại càng ngày càng yếu thế này? Nàng vội quỳ xuống bên giường, cầm tay ông lên thăm bệnh, thúc đẩy linh lực vận
hành hết một vòng trong người Tuấn Đế, nàng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi,
thấy lòng trầm hẳn xuống, thì ra ông đã trúng thêm một loại độc khác,
độc vào đến cao hoang, không thuốc nào trị nổi.
Trông sắc mặt
nàng, Tuấn Đế chỉ cười bảo: “Ta biết mệnh mình chỉ còn trong sớm tối,
nhưng cũng chẳng sao, dù gì lâu nay ta sống cũng không bằng chết.”
A Hành rưng rưng hai hàng nước mắt. Từ khi gả đến Cao Tân, Tuấn Đế vẫn
luôn đối tốt với nàng, coi nàng là tri kỷ, nhưng nàng lại khiến ông từ
một công tử hào hoa phong lưu nho nhã biến thành một lão già hấp hối gầy mòn tiều tụy thế này.
Tuấn Đế nói: “Gọi con tới vì có một
chuyện ta vẫn canh cánh trong lòng, thực ra nhờ vả con chuyện này cũng
không tiện lắm, nhưng Thiếu Hạo canh giữ quá nghiêm ngặt, nghĩ đi nghĩ
lại chỉ mình con mới tới được đây thôi.”
“Phụ vương, chỉ cần con làm được, con nhất định sẽ gắng hết sức.”
“Chuyện đến nước này thì chẳng ai xoay chuyển nổi càn khôn nữa, tiếc rằng bọn
Yến Long, Trung Long vẫn không chịu nhận ra. Lần trước Thiếu Hạo nhận
lời với ta, chỉ cần ta tham dự sinh nhật của Dao Dao, nó sẽ tha mạng cho Yến Long, nhưng ta không tin nó được. Hiện giờ Thiếu Hạo còn giữ mạng
bọn họ lại là để uy hiếp ta, sợ rằng một mai ta chết đi, nó sẽ xuống tay hại họ, con giúp ta cứu lấy hai mẹ con Yến Long được không?” Tuấn Đế
run rẩy lần tay xuống gối mò mẫm. A Hành vội giúp ông rút một vuông vải
trắng xé từ áo cánh ra, bên trên chi chít chữ viết bằng máu.
“Con giao thư này cho Yến Long.”
Tuấn Đế lại loay hoay tháo chiếc nhẫn ngọc tên tay ra, đặt vào tay A Hành.
Nhẫn ngọc liền biến thành một chiếc hộp thủy ngọc, bên trong đặt một bàn tay đứt, nhờ có Quy khư thủy ngọc bảo hộ, lại được sinh khí của Tuấn Đế bù trì nên vẫn còn tươi nguyên như vừa mới rời thân thể.
Tuấn
Đế giải thích: “Đây là tay của Yến Long, từ nhỏ nó coi đàn như tính
mệnh, nghề đàn quán tuyệt thiên hạ, vậy mà bị đứt mất bàn tay, không thể gảy đàn được nữa. Ta vẫn luôn ăn năn vì chuyện đó, bèn tìm danh y khắp
nơi giúp nó nối lại bàn tay.”
“Phụ vương, con biết y thuật, có thể nối bàn tay lại cho Yến Long mà.”
“Khỏi cần, con chỉ cần đưa mấy thứ này cho Yến Long là được, trong thư ta đã
dặn Yến Long đích thân dâng bàn tay ấy lên Thiếu Hạo rồi.”
Hiểu ra nguyên do bên trong, A Hành không ngăn nổi lệ rơi lã chã.
Tuấn Đế lại nói: “Con nhắn lại với Thiếu Hạo rằng, nó không phải một đứa con ngoan, cũng không phải một huynh trưởng tử tế, chỉ mong nó có thể làm
một vị vua tốt.”
Hơi thở của Tuấn Đế chợt dồn dập hẳn lên, nhận
ra ông đang tự tán linh lực, A Hành vội kêu to: “Phụ vương, Người đừng
như thế mà!”
Tuấn Đế dùng sức siết chặt lấy tay nàng: “Thiếu Hạo có gan hạ độc nhưng lại không có gan tới gặp ta lần cuối, con đã là vợ
nó, tội của nó, con cũng phải gánh một nửa, đành phiền con tiễn ta một
chặng cuối cùng.”
Linh thể của ông bắt đầu tiêu tán, thân mình
không ngừng run bắn lên vì đau đớn, thân thể A Hành cũng run lên theo,
nàng phải chịu lấy tất cả đau đớn từ Tuấn Đế, muốn rút tay ra mà không
sao rút được, “Phụ vương, con xin Người, Người đừng như vậy mà!”
Hai mắt Tuấn Đế càng lúc càng trợn ngược, gương mặt méo mó đáng sợ, bàn tay càng lúc càng siết chặt A Hành, như muốn cấu vào thịt nàng, để nàng mãi mãi ghi khắc nỗi đau đớn mà ông phải chịu đựng khi hấp hối.
A Hành phải trơ mắt nhìn ông vật vã lìa trần mà chẳng thể làm gì được, chỉ biết gào khóc gọi “phụ vương”.
Sự sống dần dần rời khỏi ông, những đau đớn cũng từ từ giảm xuống, bàn tay Tuấn Đế trượt xuống khỏi cổ tay nàng, bấy giờ nàng lại cuống quýt nắm
chặt lấy tay ông, như muốn níu giữ chút hơi tàn sau cuối.
Cặp mắt Tuấn Đế dần ảm đạm, đầu ngật ra gối, vừa khéo đối diện với song cửa.
Tuấn Đế đờ đẫn nhìn ra bên ngoài, khóe miệng hơi hé nụ cười, bờ môi tái ngắt khẽ mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó.
A Hành vội ghé tai lại lắng nghe.
“Mỹ nhân đào, mỹ nhân…”
A Hành ngơ ngác, “Phụ vương, người muốn gặp mỹ nhân nào cơ?”
Tuần Đế mỉm cười, vẻ mặt thanh thản, thở hắt ra một hơi cuối cùng, đáy mắt vẫn in bóng cây đào rợp hoa ngoài song cửa.
“Phụ vương, phụ vương…”
Vị quân vương phong lưu nho nhã nhất đại hoang, một trong Tam đại đế
vương, đàn sáo sênh ca dưới bóng hoa giữa buổi hoàn