Ring ring
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326413

Bình chọn: 7.5.00/10/641 lượt.

, là người duy nhất khiến hắn tin rằng trên đời này

thật sự còn có thiện lương. Vậy mà giờ đây, vị quân vương thiện lương

nhân hậu, một lòng lo lắng cho bách tính Thần Nông lại bị Hoàng Đế đảo

lộn đen trắng, thả sức vu khống như vậy.

Phong Bá lẩm bẩm: “Sao

đọc bài hịch này, ta lại thấy mình đúng là tội nặng như núi thế nhỉ? Cứ

như là gian thần tặc tử soán vị đổi ngôi ấy.”

Vũ Sư giải thích:

“Đó là nguyên nhân vì sao bậc đế vương thông minh dù hùng mạnh đến đâu

cũng không thể dựa vào vũ lực mà lập quốc được. Vũ khí chỉ chinh phục

được thân thể, văn tự và ngôn ngữ mới chinh phục được con người.

“Chúng ta tính sao đây? Lẽ nào định đầu hàng Hoàng Đế?”

Vũ Sư xuất thân thế gia, đương nhiên hiểu rõ mấy chuyện tranh quyền đoạt

lợi, bèn nói: “Đám chư hầu quý tộc Thần Nông vừa hận vừa sợ chúng ta,

hiện giờ dù chúng ta từ bỏ binh quyền, chúng cũng suy bụng ta ra bụng

người, đời nào chịu tin tưởng, sớm muộn ắt sẽ giết sạch chúng ta mà

thôi. Huống hồ, nếu quy hàng Hoàng Đế, ông ta nhất định sẽ chém đầu Xi

Vưu để lấy lòng đám quý tộc Thần Nông. Chúng ta đã lâm vào đường cùng

rồi, chỉ còn cách duy nhất là đánh bại Hoàng Đế mà thôi. Đến khi giành

được thắng lợi, chúng ta có thể muốn gì nói đó, kẻ thất bại chẳng có tư

cách lên tiếng, những gì được lưu truyền cho hậu thế, đều là tiếng nói

của người thắng cuộc.”

Phong Bá lại hỏi: “Lỡ như thất bại thì sao?”

“Thì chúng ta sẽ vĩnh viễn là quân gian thần tặc tử theo lời Hoàng Đế.” Vũ

Sư nhìn Xi Vưu, lòng đầy thấp thỏm, chẳng rõ hắn đang nghĩ gì.

Phong Bá chợt vỗ đùi đánh đét: “Mẹ nó, không thể để tiếng thơm ngàn đời thì

lưu tiếng thối muôn thuở cũng hay, dù gì ông đây cũng sảng khoái mà

sống, mặc xác kẻ khác nói gì!”

Bọn Si Mỵ Võng Lượng đua nhau hùa theo: “Phải rồi, phải rồi.”

Phong Bá trịnh trọng bảo Xi Vưu: “Xưa nay ta hành sự không thẹn với lương

tâm, mà đầu hàng chính là nhận sai, dù có giết ta, ta cũng nhất định

không đầu hàng Hoàng Đế. Ta đã theo huynh mấy trăm năm, Du Võng đối với

chúng ta ra sao, ta đều ghi nhớ trong lòng, chúng ta quyết không thể để

Hoàng Đế nhục mạ huynh đệ mình như vậy được. Xi Vưu, huynh hạ lệnh đi!”

Xi Vưu đưa mắt nhìn tất cả huynh đệ đi theo mình, bọn họ đang lũ lượt quỳ xuống, chăm chú đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

Đối mặt với tám mươi mốt cặp mắt rừng rực nhiệt huyết, cam nguyện vì mình

mà hiến dâng tính mạng, Xi Vưu bật cười lớn, tiếng cười phảng phất vẻ

bất lực và chua xót. Hắn dõi mắt nhìn về hướng Hiên Viên quốc, một lúc

lâu sau mới cao giọng ra lệnh: “Chuẩn bị toàn lực tấn công Hiên Viên

quốc, chừng nào Hoàng Đế chịu đầu hàng, tạ tội với Du Võng, bấy giờ mới

ngừng tấn công.”

Quân đội của Hiên Viên liên tiếp thất bại trước đại quân của Xi Vưu.

Chẳng những Hiên Viên và Thần Nông chiến hỏa liên miên mà Cao Tân cũng chẳng

được thái bình. Trung Dung bị giam trên đảo hoang bỗng nhiên biến mất,

mấy tháng sau, đã thấy y tự xưng vương ở mé Tây Cao Tân, tuyên bố thảo

phạt Thiếu Hạo.

Binh lực Thần tộc của Cao Tân có tổng cộng bốn

bộ, Thanh Long bộ là đích hệ của Thiếu Hạo, Hy Hòa bộ đã quy thuận Thiếu Hạo từ lâu, còn hai bộ Thường Hy và Bạch Hổ do hai anh em Trung Dung

nắm giữ, sau khi Tuấn Đế đời trước qua đời, Thiếu Hạo sợ hai bộ này dấy

binh nổi dậy nên ra sức thanh trừng bọn họ. Nhưng quan hệ mắc míu phức

tạp mấy vạn năm, nào phải một sớm một chiều mà cắt đứt được ngay, lúc

này dưới sự hiệu triệu của Trung Dung và mấy vương tử khác, lấy cái chết đáng ngờ của Tuấn Đế làm cớ dấy binh, hai bộ này liền tuyên bố chỉ thừa nhận Trung Dung, không thừa nhận Thiếu Hạo. Thiếu Hạo đụng phải nội

loạn, đành kết minh với Hiên Viên Hoàng Đế, hứa hẹn sẽ chi viện binh sĩ

Thần tộc cho Hiên Viên khi cần, cùng nhau thảo phạt Xi Vưu, tiếc rằng

Hiên Viên vẫn thất bại liên tiếp, không cách nào cứu vãn được.

Xi Vưu thế như chẻ tre, một đường đánh thẳng đến Hắc thủy. Trong Hiên Viên thành, khắp nơi đều là bách tính chạy nạn, lòng dân hoang mang, râm ran đồn đại rằng đại quân Xi Vưu chẳng mấy chốc sẽ đánh đến Hiên Viên

thành.

Trong Thượng Viên cung, Tri Mạt, Ly Chu, Tượng Võng, mấy

cận thần bên cạnh Hoàng Đế, cùng Hiên Viên Hưu, Hiên Viên Thương Lâm,

mấy viên đại tướng đang bàn bạc kế sách đối phó với Xi Vưu, Hoàng Đế ngả người trên sập, Chuyên Húc đứng bên cạnh, đều đang bình thản lắng nghe.

Hiên Viên Hưu và Hiên Viên Thương Lâm đều không dám hỏi thẳng Hoàng Đế, cứ

liên tục ra hiệu cho Ly Chu, Ly Chu đành tâu: “Chúng thần nhiều lời như

vậy, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn phải trông vào bệ hạ.”

Bấy giờ Hoàng Đế mới chậm rãi nói: “Từ sau trận Phản Tuyền, chúng ta thất

bại liên tiếp là lẽ thường, bởi binh bại như núi đổ, thủ đoạn của Xi Vưu lại nham hiểm độc ác. Chẳng những binh sĩ sợ hắn, mà ngay cả các ngươi

từ sâu thẳm đáy lòng cũng sợ hắn, trong các ngươi kẻ nào dám nói mình

không sợ Xi Vưu?”

Ánh mắt Hoàng Đế quét qua khắp lượt những kẻ

có mặt trong điện, Tượng Võng đỏ bừng mặt, bọn Hiên Viên Hưu nhất loạt

cúi gầm đầu, Hoàng Đế lại nói: “Hiện giờ cách duy nhất để xoay chuyển

cục thế là phải đánh thắng