
ờ, không sao khống chế, song cửa lục lăng chạm trỗ từ gỗ đào chợt bừng lên sức sống, lá xanh mơn mởn nhú ra, vô vàng nụ hoa phấn trắng ló ra từ kẽ lá, từ từ xòe nở, chớp mắt, cả
khung cửa chằng chịt cánh nhánh, rực rỡ muôn hoa.
A Hành thần người nhìn hoa đào nở đầy cửa sổ, nước mắt thánh thót rơi, nhỏ lên cánh hoa đỏ thắm.
“Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?” Tiểu Yêu dụi mắt, lệt xệt bước lại. Thấy A Hành
đang khóc, bé lập tức leo lên sập, ngoan ngoãn lau nước mắt cho nàng,
“Mẹ đừng khóc, ông ngoại sẽ khỏe thôi mà.”
Nghe thấy tiếng bé,
Xi Vưu rung động cả tâm thần, bất giác đẩy cửa sổ ra, vươn tay qua khung cửa rực hoa, toan ẵm con gái, “Tiểu Yêu.”
Nào ngờ, Tiểu Yêu lại hung hăn cắn phập vào tay hắn. Cả ngày nay nghe đám cung nhân kể lể
chuyện Xi Vưu đả thương ông ngoại, Chuyên Húc còn nói Xi Vưu chính là
thúc thúc áo đỏ lần trước đã cứu bé về, nên Tiểu Yêu sinh lòng căm hận
Xi Vưu vô kể.
A Hành vội bế xốc Tiểu Yêu, kéo bé ra, nhưng Tiểu
Yêu vẫn tay đấm chân đá, hét toáng lên: “Đồ xấu xa! Ta phải giết ngươi
báo thù cho ông ngoại.”
Cánh tay Xi Vưu bị Tiểu Yêu rứt mất một
miếng thịt, máu chảy đầm đìa, ướt đẫm vạt hoa đào, nhưng hắn như chẳng
biết đau, cứ ngây ra nhìn đôi mắt thù hận của Tiểu Yêu, thoắt chốc, nhu
tình dào dạt đều hóa thành buốt giá thấu xương, ánh mắt con gái như một
thanh kiếm nhọn hoắt, khoét sâu vào trái tim hắn, khiến hắn đau đến
nghẹt thở.
A Hành vừa bịt chặt miệng con gái, không cho bé la
hét, vừa nhìn Xi Vưu, nước mắt như mưa, “Còn chưa đi đi? Thị vệ sắp tới
bây giờ, lẽ nào chàng muốn đại khai sát giới trước mặt con gái ư?”
Xi Vưu đau đáu nhìn A Hành và Tiểu Yêu rồi cưỡi Tiêu Dao bay vụt lên chín
tầng trời, để gió lạnh cứa vào rát mặt. Xi Vưu ngửa cổ nhìn trời, rống
lên thê thiết như loài sói, hắn không làm gì sai, nàng cũng không làm gì sai, tại sao lại thành ra thế này?
Mất đi linh lực của Xi Vưu,
hoa đào dần tàn héo rơi rụng, những cánh hoa vấy máu lần lượt lìa cành
rơi xuống, như từng mảnh tim vỡ nát. A Hành ôm Tiểu Yêu trong lòng,
chẳng nói chẳng rằng, chỉ thần người ra nhìn những cánh hoa.
Vân Tang, Chu Du nghe thấy tiếng kêu khóc của Tiểu Yêu, liền vội vã dẫn thị vệ chạy tới, nhưng chẳng có gì cả, chỉ thấy A Hành đang ẵm Tiểu Yêu,
ngẩn ngơ ngồi giữa muôn ngàn cánh đào đẫm máu.
“A Hành, sao thế?”
A Hành chậm chạp quay đầu lại, nhìn về phía bọn họ. Thoạt trông thấy
nàng, Vân Tang bỗng giựt thót mình, dung nhan A Hành vô cùng tiều tụy,
ánh mắt buồn hiu hắt, dường như chỉ trong một đêm đã già sọm hẳn đi. Chờ đợi suốt ngàn vạn năm, tự mua dây buộc mình, thời gian đằng đẳng như ngưng kết lại trong khoảnh khắc chia tay, mãi mãi dừng lại ở phút giây
người đó cất bước ra đi, còn đương đinh ninh dặn dò, thiết tha nhắn gửi, nhìn bề ngoài cứ ngỡ là si ngốc, nhưng đó chẳng phải một dạng thông
minh đấy ư?
[1'> Trích trong bài qua biển Linh Đinh của Văn Thiên Tường (1236-1283). (ND)
Hơn một năm sau, nhờ A Hành dốc hết tâm sức săn sóc, cuối cùng Hoàng Đế cũng giữ được tính mạng.
Vì linh thể đã trọng thương nên Hoàng Đế bắt đầu lộ vẻ già nua, mái tóc
bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, cặp mắt cũng trở nên lờ đờ chậm chạp, chỉ thỉnh thoảng khi liếc mắt mới lại thấy sắc lạnh như xưa.
Hơn một năm nay tuy có Tri Mạt bày mưu tính kế, Ly Chu, Tượng Võng phụ tá,
nhưng dù sao nước không có vua cũng như rắn mất đầu, quân của Xi Vưu
liên tiếp giành thắng lợi, đã thu hồi lại toàn bộ lãnh thổ Thần Nông.
Từ sau khi tỉnh lại, ngày ngày Hoàng Đế đều thần người nhìn bức địa đồ do thổ linh ngưng tụ lại, trầm tư suy nghĩ.
Chuyên Húc và Tiểu Yêu nhón chân ghé mắt nhìn trộm qua cửa sổ, chợt Hoàng Đế
ngoảnh lại, cả hai giật thót mình, soạt một tiếng, rụt đầu lại núp dưới
khung cửa.
Hoàng Đế gọi: “Các cháu vào đây đi.”
Chuyên
Húc và Tiểu Yêu nắm tay nhau bước tới trước mặt Hoàng Đế, Chuyên Húc chỉ bức địa đồ màu vàng đầy đủ núi non sông ngòi do thổ linh ngưng tụ
thành, hỏi: “Ông nội, cái gì đây ạ?”
Tiểu Yêu nhanh miệng đáp: “Địa đồ, địa đồ của phụ vương cháu màu lam, do thủy linh ngưng tụ thành.”
Hoàng Đế giải thích cho Chuyên Húc: “Đây là địa đồ Hiên Viên quốc.”
“Con sông này tên gì?”
“Hắc hà.”
“Còn ngọn núi này?”
“Đôn Vật sơn.”
Chuyên Húc luôn miệng hỏi, còn Hoàng Đế cũng ân cần giảng giải từng vấn đề
một, cậu nhóc nghe rất chăm chú, trong khi Tiểu Yêu chán nản ngáp dài,
tựa vào sập gà gật ngủ.
Chuyên Húc trỏ xuống cực Đông Nam của địa đồ, hỏi: “Sông gì đây ạ?”
“Tương thủy, có điều nó thuộc về Cao Tân, cháu có muốn ngắm cảnh Tương thủy không?”
Chuyên Húc gật đầu lia lịa.
Hoàng Đế ngưng tụ linh lực, lập tức một bức tranh phong cảnh Tương thủy trải
ra ngay trước mắt Chuyên Húc, non xanh nước biếc, hoa thơm cỏ lạ, quả là muôn màu muôn vẻ.
Chuyên Húc liếc trộm Tiểu Yêu, thấy cô bé đã
lơ mơ ngủ, không thể cười mình được nữa, bấy giờ mới yên tâm nói thật:
“Đẹp quá, đẹp hơn Tiểu Yêu mô tả nhiều, đúng là khác hẳn Hiên Viên chúng ta.”
Hoàng Đế mỉm cười: “Phải tới Trung Nguyên, cháu mới biết thế nào gọi là rừng vàng biển bạc.”
Chuyên Húc nghe nói không giấu được