Pair of Vintage Old School Fru
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326603

Bình chọn: 9.5.00/10/660 lượt.

ó

dấu của Hoàng Đế, hẳn là ý riêng của Hiên Viên vương cơ thôi.”

Triều thần vội tâu: “Vậy thì không tính.”

Thiếu Hạo phán: “Các ngươi lui cả xuống, chuyện này cứ như vậy đi!” Nói rồi, y đứng dậy đi thẳng.

Cả đám triều thần ngơ ngác nhìn nhau, đều lúng túng như gà mắc tóc. Cứ như vậy đi! Là như thế nào đây? Thiếu Hạo xưa nay nói năng rất rõ ràng rành mạch, đây là lần đầu tiên bọn họ nhận được một mệnh lệnh mơ hồ thế này, thật không biết phải chấp hành ra sao nữa.

Thiếu Hạo không quay về Thừa Ân cung mà đi thẳng tới Thừa Hoa cung – phủ đệ của y thời còn là vương tử.

Đẩy cửa phòng ngủ, mọi thứ vẫn y như cũ.

Y còn nhớ, đêm tân hôn mình đã vờ say, lảo đảo đẩy cửa phòng ra. Bây giờ A Hành ngẩng phắt đầu lên, chăm chú nhìn y, tựa hồ nhìn thấu hết thảy tâm tư y.

Chiếc sập kê sát cửa sổ, ngay cạnh án thư, mỗi tối, khi y ngồi trước án thư xử lý công văn, A Hành thường nằm trên sập đọc sách

thuốc.

Cửa sổ trông thẳng ra vườn hoa, hoa cỏ trong vườn đều do

nàng tự tay trồng, nàng vừa nghiên cứu Thần Nông Bản Thảo Kinh, vừa mê

mải thực hành, trồng ra đủ loại kỳ hoa dị thảo, nổi danh khắp Cao Tân

thần tộc, ngay cả phụ vương cũng phải phái cung nhân tới xin giống hoa

cỏ về.

A Hành tâm tư tinh tế, biết y thính mùi nên hằng ngày đều hái hoa tươi đặt lên án thư, khiến y luôn được dịp bất ngờ .

Hương rượu thoang thoảng trong gió đêm đưa lại, là túy hải đường do A Hành

trồng, chỉ chuyên tưới bằng rượu, không thể tưới bằng nước, đóa hoa lớn

mà trắng muốt, khiến người ta vừa ngửi đã say, nàng từng đùa rằng, “Đây

là bậc quân tử say trong các loài hoa, có thể đặt tên là Thiếu Hạo hoa.”

Thiếu Hạo đứng dậy, ra vườn ngắt mấy cành túy hải đường cắm vào bình ngọc

trên án thư, lập tức cả phòng sực nức hương thơm, khiến người ta ngất

ngây chỉ muốn say.

Y ngả người nằm xuống sập, rút trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ bằng thủy ngọc, trong hộp đặt một ngón tay út.

Hôm A Hành không mượn được binh bèn chặt ngón tay bỏ đi, y thực sự không

ngờ Xương Ý và Xương Phó lại lần lượt qua đời, từ đó trở đi, A Hành cũng chẳng trở về Ngũ Thần sơn nữa, sau này, càng không thể trở về.

Thiếu Hạo mê mệt thiếp đi giữa căn phòng nồng nàn mùi rượu.

Ánh nắng chói chang, cỏ xanh mơn mởn, hoa nở rực rỡ. Thanh Dương, A Hành,

Xương Ý đều có mặt, hệt như hôm Xương Ý thành hôn, tất cả túm tụm cười

cười nói nói. Thiếu Hạo thấy vui vẻ vô cùng, nhưng trong lòng lại thấp

thoáng một nỗi đau xót khó gọi thành tên, tựa hồ biết ngày vui ngắn

chẳng tày gang vậy.

Y đem ra hết vò rượu này đến vò rượu khác do mình tự cất, còn luôn miệng giục họ uống, như sợ chậm trễ thì họ sẽ

không uống được.

Thanh Dương cười bảo Xương Ý: “Tên này đổi tính rồi, trước đây muốn uống hớp rượu ngon của hắn phải nài nỉ năm lần bảy

lượt mới được đấy.”

Thiếu Hạo rót rượu cho Thanh Dương, Thanh

Dương vừa nâng chén lên, chợt thấy Vân Trạch đứng dưới gốc phượng hoàng

cười gọi: “Đại ca!”

Thanh Dương lập tức đứng dậy, đi về phía Vân Trạch, ba huynh đệ họ đứng dưới gốc phượng hoàng cười cười nói nói,

chẳng nhìn nhõi gì đến Thiếu Hạo.

Y vội ôm vò rượu chạy tới,

“Thanh Dương, Vân Trạch, Xương Ý! Mọi người lại cùng nhau uống rượu đi,

chỉ một lần này thôi mà!” Nhưng bất kể y chạy bao lâu, cũng không chạy

tới được.

“Thanh Dương, Vân Trạch, Xương Ý…”

Y đã mệt

đến nỗi mồ hôi đầy đầu, mắt thấy sắp đuổi đến nơi, đột nhiên Thanh Dương rút kiếm ra chỉ thẳng vào y: “Tại sao ngươi không cứu Xương Ý? Chẳng

phải ngươi đã thề rằng ngươi chính là Thanh Dương ư? Đồ tiểu nhân bội

tín bạc nghĩa nhà ngươi!”

Thiếu Hạo không sao tránh né, đành giương mắt nhìn thanh kiếm cắm ngập vào tim mình, “A…”

Thiếu Hạo bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa, nằm giữa căn phòng nồng nàn mùi rượu,

Thiếu Hạo nhất thời cũng chẳng biết bản thân đang ở đâu nữa, đương lúc

mơ màng, y còn tưởng mình đang uống rượu với Thanh Dương, bèn trở mình

gọi: “Thanh Dương, ta vừa gặp ác mộng.” Coong một tiếng, chẳng rõ thứ gì vừa rơi xuống đất, y cúi đầu nhìn, thấy trong miếng thủy ngọc xanh biếc đặt một ngón tay út, đột nhiên, cả người toát mồ hôi lạnh.

Thanh Dương không còn nữa, Vân Trạch không còn nữa, Xương Ý không còn nữa, A Hành cũng đi rồi!

Y ngơ ngác ngẩng đầu, lại chẳng hiểu rốt cuộc muốn nhìn gì, chỉ thấy một

vành trắng lạnh in bóng lên rèm lụa, cô quạnh tịch liêu.

Bốn anh em Si Mỵ Võng Lượng chạy xộc vào phòng hô hoán: “Tin động trời, tin động trời đây.”

Phong Bá nghe hò hét mà ong cả óc, liền nạt: “Nếu không phải tin động trời, ta sẽ phạt mỗi tên ba mươi roi.”

Mỵ dương dương đắc ý cười nói: “Lần này huynh không phạt được bọn ta đâu, quả là tin động trời đó.”

Thấy chúng lại tiếp tục đấu võ mồm với Phong Bá, Xi Vưu bực bội quát: “Nói!”

Nghe tiếng quát, Si Mỵ Võng Lượng tức thì đứng nghiêm, Si nói: “Hiên Viên vương cơ thôi không làm Cao Tân vương phi nữa rồi.”

“Gì cơ?” Phong Bá và Vũ Sư đồng thanh hỏi.

Si nháy mắt với cả hai, như thể nói: Thấy chưa, rõ ràng là tin động trời mà, không ngoa tí nào nhé!.

Xi Vưu chống hay tay lên bàn, chồm người tới trước, nôn nóng: “Các ngươi nói lại nghe nào.”

Mỵ đáp: “Ca