
đây, có thể coi như cầm
chắc thắng lợi nhưng Hoàng Đế vẫn chưa vừa lòng, lại điều động Thần tộc
bày trận thế tại Phản Tuyền sơn cốc, quyết không để xảy ra điều gì sơ
sót.”
Vũ Sư tán thưởng: “Quả là lợi hại, hết kế này đến kế khác đan cài vào nhau!”
Phong Bá gật đầu: “Kế sách thứ nhất là quan trọng nhất, có điều Xi Vưu còn
lợi hại hơn, rõ ràng Hình Thiên đã mượn được lương thảo từ Đồ Sơn Thị,
vậy mà Xi Vưu vẫn hạ lênh giấu lương đi, để Hoàng Đế ngỡ rằng lương thảo của chúng ta đã cạn kiệt, bấy giờ mới chịu dốc toàn lực tấn công ta.
Bằng không chúng ta đâu thể dễ dàng tiến vào Phản Tuyền thành như vậy?”
Xi Vưu nói: “Không thể nói là ta giỏi cầm quân hơn Hoàng Đế được, ta chỉ
có ưu thế là nghiên cứu được tất cả các trận chiến của ông ta suốt mấy
ngàn năm nay, còn ông ta lại chỉ có thể quan sát những trận chiến của ta trong thời gian này mà thôi, nên ta hiểu về ông ta hơn ông ta hiểu về
ta nhiều. Bởi vậy, ta biết ông ta sẽ không tấn công trực diện một cách
tùy tiện như thế, bèn nghĩ cách phối hợp với ông ta, lấy gậy ông đập
lưng ông. Thực ra, trận chiến này, Hoàng Đế đã thua chính bản thân
mình.”
Vũ Sư và Phong Bá cùng bật cười: “Huynh cần gì phải khiêm tốn? Đây cũng là nhờ huynh khéo léo ứng phó được tất cả những kế sách
của ông ta. Ít ra chúng ta cũng không ai biết được huynh bày ra trò đá
cầu là để thao luyện binh sĩ, nếu không có bọn Si Mỵ Võng Lượng cùng các huynh đệ Yêu tộc giỏi đá cầu, chẳng hiểu sẽ có bao nhiêu chiến sĩ phe
ta phải bỏ mạng nữa.”
Chỉ mình Hình Thiên cố chấp lắc đầu: “Xi
Vưu, nếu Viêm Đế còn sống, nhất định không tán thành cách làm này của
ngươi đâu. Để dụ Hoàng Đế vào tròng, ngươi chẳng nề để tướng sĩ nhịn đói nhịn khát, nếu những binh sĩ hy sinh kia được ăn thêm chút thịt thà,
biết đâu họ lại có sức chiến đấu, không đến nỗi phải chết. Ngươi còn
chính tay đẩy họ vào trận thế của Hoàng Đế để làm mồi nhử, ngươi có biết bao nhiêu binh sĩ đã bị đá đè chết không? Mấy ngàn người đó!”
Thấy Xi Vưu lặng thinh, Hình Thiên lại nói: “Để giành thắng lợi, ngươi không tiếc bất cứ thủ đoạn nào cả, lần này ngươi hy sinh tướng sĩ, lần sau
ngươi định hy sinh ai đây?”
Thấy Phong Bá toan nói gì đó, Xi Vưu liền giơ tay ngăn lại. Hắn bình thản đối diện với Hình Thiên: “Ngươi
từng theo hầu sư phụ, hẳn biết rõ lai lịch xuất thân của ta. Trong mắt
ta không có đúng sai đạo nghĩa, cũng chẳng có lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ biết giở mọi thủ đoạn để sinh tồn mà thôi. Nếu bất mãn, ngươi cứ việc ra đi, nhưng nếu ngươi muốn ở lại thì phải tuyệt đối trung thành, bằng không…” Xi Vưu cười lạnh lẽo, “Lang vương thường cắn chết con sói phản bội rồi
quẳng cho bấy sói xé xác ăn thịt, có điều hình phạt của nó vẫn chưa hung tàn bằng ta đâu.”
Thấy Hình Thiên phẫn nộ trợn trừng hai mắt,
Vũ Sư ngỡ hắn định tấn công Xi Vưu, nào ngờ hắn trừng trừng nhìn Xi Vưu
một hồi rồi quay phắt đi, “Ta chỉ trung thành với Viêm Đế thôi.”
Phong Bá và Vũ Sư định nói thêm gì đó, nhưng Xi Vưu đã xua tay, “Ta muốn ở lại một mình.” Hai người đành lui xuống.
Xi Vưu đứng trên đầu thành, dõi mắt về phía trời Tây.
Mẹ A Hành qua đời rồi!
Đến giờ hắn vẫn nhớ như in nỗi đau chết nửa cõi lòng lúc Viêm Đế qua đời,
huống chi A Hành vốn gắn bó với Luy Tổ, nhất định sẽ còn đau đớn hơn.
Hắn chỉ hận không thể bay ngay đến Triêu Vân phong, nhưng đến rồi hắn phải
nói gì đây? Ta đánh bại cha nàng, giết chết mấy vạn tộc nhân của nàng ư? Dùng đôi tay dính đầy máu tươi này ôm lấy nàng an ủi ư?
Tiêu Dao đậu xuống đầu thành, nghiêng đầu nhìn hắn như đang hỏi: Ngươi làm gì thế?
Xi Vưu cười nói: “Ta đang nhớ A Hành.” Nụ cười bất lực vô chừng, khác hẳn vẻ lãnh khốc bên ngoài.
Tiêu Dao lườm hắn rồi kêu lên một tiếng, khẽ vỗ cánh như thể muốn bay đi.
Xi Vưu liền nhảy lên lưng nó, “Nào thì đi!” Bất kể ra sao cũng phải tới trông thấy nàng, mới có thể yên tâm.
Đã tảng tảng sáng, nhưng trong Triêu Vân điện vẫn vắng lặng như tờ, tưởng
chừng nghe được cả tiếng lá rơi, hồ như tất cả mọi người đều đang say
ngủ.
Xi Vưu tìm từ tiền điện đến sương điện cũng chẳng thấy A
Hành, đang lo lắng chợt thấy một bóng người chớp lên, hắn vội vàng lẩn
đi.
“Xi Vưu.” Vân Tang gọi giật hắn lại, “A Hành đang ở trên đỉnh núi.”
Xi Vưu đang định đi, chợt nghe Vân Tang hỏi: “Nghe nói ngươi hiện giờ
thiếu thốn lương thảo, sắp không duy trì được nữa ư?” Tốc độ của Tiêu
Dao quá nhanh, lại đến trước cả khi tin thắng bại truyền về Hiên Viên
thành.
Xi Vưu ngoảnh lại đáp: “Chiến dịch đã kết thúc, Hoàng Đế bị trọng thương, Thần Nông thu lại Phản Tuyền rồi.”
Sắc trời vẫn còn lờ mờ, Vân Tang lại đứng quay lưng về phía ánh sáng nên
không trông rõ được nét mặt, hồi lâu, nàng mới hỏi: “Tiếp sau đây, ngươi định thế nào?”
“Đợi thu hồi được toàn bộ lãnh thổ Thần Nông,
buộc Hoàng Đế đầu hàng, ta cũng hoàn thành lời hứa với hai đời Viêm Đế,
trả hết ơn nghĩa, chừng đó ta sẽ giao lại binh quyền, chuyện về sau là
của Thần Nông vương tộc các người.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta sẽ dắt A Hành vĩnh viễn rời đi.”
Vân Tang trỏ con đường mòn tít tắp sâu trong rừng dâu, “Ngươi men theo c