
lóc bên miệng giếng, hoa tường vi hồng thắm nở đầy quanh giếng,
từng chùm từng cụm, đẹp như ráng chiều…
Dường như mẹ cũng trông thấy căn nhà mới của nàng, đang đứng trước nhà hân hoan mỉm cười.
Mẹ ơi, con có thể tự do đi cùng Xi Vưu thật ư?
Mẹ gật gật đầu với nàng, rồi bóng xa dần, lẫn vào giữa bong hoa đào, vẻ mặt thanh thản, chẳng còn gì vướng bận.
A Hành ngẩng đầu nhìn Xi Vưu, nước mắt chan hòa, chợt khóe môi nàng lại
nở nụ cười rạng rỡ, vui mừng nói: “Mẹ nói kể từ giờ ta đã tự do rồi, mẹ
bảo mẹ bằng lòng nhận chàng làm rể.”
Xi Vưu sững ra, như không
dám tin, một thoáng sau, mới lộ vẻ mừng rỡ như điên cuồng, lắp bắp hỏi:
“Mẹ nàng, mẹ nàng… thật… thật…”
A Hành gật đầu.
Xi Vưu
xưa nay vẫn cho rằng mình không thể được người thân của A Hành chấp
thuận, nên luôn ngang ngược tuyên bố không để tâm, ngờ đâu được người
thân thừa nhận và chúc phúc lại có thể làm người ta yên lòng, khiến niềm hạnh phúc càng tăng lên gấp bội. Xi Vưu mừng đến nỗi nói không nên lời, chỉ biết ngẩn ra nhìn A Hành, cười ngây ngô.
Chân trời đằng
đông chợt bừng lên, A Hành liền ngoảnh lại nhìn, khẽ lẩm bẩm: “Chàng
xem, mặt trời mọc kìa, một ngày mới lại đến rồi.”
Vầng mặt trời
đỏ ối như ngọn lửa cháy rực nhô lên khỏi bể mây cuồn cuộn, rọi sáng cả
đất trời, khiến vạn vật cũng thành ra rạng rỡ.
Xi Vưu ôm chặt lấy A Hành: “Về sau, ngày ngày chúng ta sẽ cùng nhau ngắm mặt trời mọc nhé?”
A Hành nhoẻn cười, gật đầu. Chẳng rõ nhờ ánh nắng của mặt trời, hay vì
hơi ấm của đối phương, cả hai đều thấy thân mình nóng bừng lên.
Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của A Hành, Xi Vưu máy môi toan nói với
nàng: chiến dịch đã kết thúc, nhưng lời ra đến miệng lại không thốt lên
nổi. Lúc này đây, hắn chỉ muốn ôm lấy nàng, yên lặng ngắm nhìn vầng
dương chiếu rọi khắp nơi.
Ráng đỏ như lửa phủ ngập chân trời, đỗ quyên đỏ như lửa nở đầy sườn núi, hai người yên lặng ngồi trên đỉnh
núi, tựa vào nhau, xung quanh là nắng mai tực khói, là hoa dại rực rỡ,
thân mình cả hai tựa hồ đã ngưng kết lại thành đá núi, chỉ khi gió sớm
thổi qua, mới thấy tà áo nhẹ bay bay.
Xi Vưu khẽ hỏi: “Tây Lăng Hành, sau này nàng định làm gì?”
Tây Lăng Hành, cái tên tượng trưng cho hạnh phúc và tự do ấy, đã bao lâu
rổi chưa xuất hiện trong đời nàng? A Hành mơ màng như đang nằm mộng, hạ
giọng thì thầm, “Ta muốn ngày ngày đều được ở bên chàng, nhìn Tiểu Yêu,
Chuyên Húc bình an lớn lên, chứng kiến bọn chúng dựng vợ gả chồng, rồi
cùng chàng hạnh phúc lìa khỏi thế gian này.”
Xi Vưu cười, “Nguyện vọng quá đơn giản, ta nhất định sẽ giúp nàng thực hiện!”
“Thật không?”
“Thật.”
Chợt nghe tiếng Chu Du từ rừng dâu gọi vóng lên: “Vương cơ, A Hành!”
A Hành đứng dậy, nhưng Xi Vưu vẫn nắm lấy tay nàng, quyến luyến chẳng nỡ
rời. A Hành từ từ lùi lại, bàn tay cũng từ từ tuột khỏi tay hắn. Nàng
dặn: “Ta phải lo liệu tang lễ cho mẹ, chàng về trước đi. Giờ này ngày
mai, chàng sẽ nhận được quà ta tặng, coi như… ta đền cho chàng vì bấy
nhiêu năm nay lỡ hẹn.”
Chiều hôm đó, tin tức về trận Phản Tuyền
truyền đến Cao Tân, các đại thần lại được dịp đua nhau tán tụng Thiếu
Hạo anh minh cơ trí, không phái binh tham chiến, bằng không đã bị vạ lây với Hoàng Đế.
Đối mặt với lời xưng tụng của quần hùng, Thiếu Hạo chỉ lặng yên không nói.
Đám đại thần thấy vậy cũng chẳng dám dông dài nữa, Thiếu Hạo bây giờ đã
không còn là kẻ ôn hòa khiêm tốn, lấy lễ đối đãi với bề tôi như trước, y luôn lạnh lùng nghiêm khắc, trầm mặc kiệm lời, vui giận khó lường, thủ
đoạn tàn nhẫn, quần thần mỗi lần bắt gặp ánh mắt y đều run lên sợ hãi.
Thiếu Hạo đang định cho mọi người lui ra, bỗng một tên nội thị hồng hộc chạy vào đại điện, giơ cao một phong thư trắng toát.
Thiếu Hạo khẽ phất tay, phong thư liền bay thẳng tới tay y. Giở ra đọc xong,
sắc mặt y chợt trầm xuống, y trân trân nhìn phong thư, hồi lâu chẳng nói chẳng rằng.
Quý Ly xưa nay chưa hề thấy Thiếu Hạo như vậy, đánh liều hỏi: “Bệ hạ có gì căn dặn chăng?”
Thiếu Hạo đưa phong thư cho y, Quý Ly thoạt nhìn đã biến sắc mặt, là giấy tự
từ hôn của Hiên Viên Bạt, nàng tuyên bố hủy bỏ hôn nhân với Thiếu Hạo,
từ nay trở đi, đôi bên tự do dựng vợ gả chồng, không liên quan đến nhau
nữa.
Thiếu Hạo bình thản nói: “Chuyện này có lẽ thiên hạ đều
biết cả rồi, ngươi đưa cho bọn họ đọc đi, đọc xong thử trình bày ý kiến
xem.”
Mấy vị đại thần xem xong, lòng vô cùng căm phẫn, nhưng
không sao dò đoán được thái độ của Thiếu Hạo, nên chẳng ai dám ra lời.
Quý Ly đành lên tiếng: “Tân bệ hạ, Cao Tân lập quốc mấy vạn năm nay,
chưa từng nghe nói có chuyện như vậy bao giờ, chúng thần cũng không biết nên làm sao mới phải.”
Đám triều thần lao xao gật đầu, xưa nay chỉ nghe nói đế vương hắt hủi phi tử, chưa từng thấy phi tử tự động ra đi bao giờ.
Đột nhiên, một kẻ buông miệng hỏi: “Đây là ý của Hoàng Đế sao? Có phải đằng sau có âm mưu gì không?”
Thiếu Hạo đáp: “Văn thư này mới được ban bố sáng nay thôi, lúc này dù Hoàng
Đế còn sống, cũng đang trên đường trốn chạy từ Phản Tuyền, không thể
phát ra ý chỉ này được, trên này chỉ có dấu ấn của Vương hậu, không c