Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326691

Bình chọn: 7.00/10/669 lượt.

on

đường này sẽ gặp A Hành, đêm qua mẫu hậu vừa qua đời, hiện giờ muội ấy

đang vô cùng thương tâm, ngươi đừng khiến muội ấy bị kích động, cũng

đừng nhắc tới chiến dịch.”

“Đa tạ”

Xi Vưu men theo con

đường mòn đầy cỏ dại, thẳng lên tận đỉnh núi. A Hành đang ngồi bó gối

trên sườn núi. Nghe tiếng bước chân, nàng liền ngoảnh lại, trông thấy Xi Vưu, nàng cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ hơi nhích người ngồi lùi vào

trong một chút. Xi Vưu bèn ngồi xuống sát bên nàng.

Phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy mây tía lững lờ tựa một dải lụa, rực rỡ mỏng tan như khói, vầng dương vẫn chưa ló dạng.

Xi Vưu đưa mắt nhìn A Hành, thấy gương mặt nàng vừa tái nhợt vừa gầy vò,

trong ánh sáng nhàn nhạt đầu ngày, dường như trông rõ mồn một mạch máu

xanh ngắt dưới làn da, hắn chợt xót xa khôn xiết, liền quàng tay ôm lấy

nàng.

A Hành tựa đầu vào vai hắn, nước mắt lã chã: “Xi Vưu, từ

nay về sau ta chỉ còn một thân một mình thôi, ta không còn mẹ, cũng

không còn ca ca nữa.”

Xi Vưu an ủi: “Thanh Dương còn đó, sao nàng lại bảo chỉ còn một thân một mình?”

Nỗi bi ai trong lòng quặn lên, A Hành khóc nức: “Đại ca đã chết lâu rồi,

trong trận Phản Tuyền lần trước, chính chàng đã lầm lẫn lỡ tay đánh chết Đại ca. Ta vốn đã sắp đặt mọi chuyện, quyết từ bỏ tất cả để ra đi cùng

chàng, làm Tây Lăng Hành, không làm Hiên Viên Bạt nữa, Đại ca và Thiếu

Hạo đều hứa sẽ giúp ta, Tứ ca cũng ủng hộ hai ta. Nhưng sau khi Đại ca

qua đời, mẫu hậu và Tứ ca không còn chỗ dựa, ta không thể bỏ thân phận

Cao Tân vương phi được nữa. Vì bảo vệ cho mẫu hậu và Tứ ca, ta buộc phải mượn sức Thiếu Hạo, để Thanh Dương tiếp tục “sống.” Tứ ca cũng đem lòng hận chàng, cấm ta và chàng ở bên nhau…”

Qua những lời nghẹn

ngào nức nở ngắt quãng của A Hành, Xi Vưu mới hiểu ra đầu đuôi mọi

chuyện, thì ra, hạnh phúc của hắn đã bị hắn chính tay đánh mất. Trong

lúc hắn hôn mê ở Bắc Minh, A Hành vừa phải gánh nỗi đau tang tóc, vừa

phải lo lắng bảo hộ cho mẫu hậu và Tứ ca. Nỗi xót xa vô hạn trào dâng

trong lòng, chợt một ý nghĩ lóe lên, nếu A Hành không hề thay lòng, chỉ

vì bảo vệ mẹ với Tứ ca mới cùng Thiếu Hạo…

“Vậy Tiểu Yêu là… là… con gái ta ư?” Xi Vưu bỗng cảm thấy tim đập thình thịch, ngay cả lúc

giao đấu sinh tử cùng Hoàng Đế, hắn cũng không căng thẳng và sợ hãi đến

vậy.

A Hành đánh hắn mấy cái, khóc lóc hỏi ngược lại: “Vậy chàng tưởng nó là con ai? Tên nó là Tiểu Yêu, ẩn ý nhắc tới hoa đào, khi ấy

chàng sống chết không rõ, bị kẻ thù săn lùng khắp đại hoang, ta còn có

thể làm sao đây?”

Xi Vưu vừa mừng rỡ lại vừa buồn bã, hắn có con gái, cuối cùng hắn cũng có con gái thật rồi! Nhưng hắn chưa ngày nào

làm tròn trách nhiệm người cha, ngược lại còn vì sát nghiệp của mình,

hại con gái từ khi sinh ra đã rơi vào nguy hiểm. Hắn dịu dàng ôm lấy A

Hành, thì thầm bên tai: “Xin lỗi nàng, cho ta xin lỗi.”

A Hành

phải gánh vác trọng trách, xưa nay vẫn gắn nén bi thương vào lòng. Đại

ca chết, không dám khóc, sợ mẹ và Tứ ca đau lòng; Tứ ca chết, không dám

chết, sợ mẹ và Tứ tẩu thêm đau lòng; giờ đây, cuối cùng nàng cũng vứt bỏ mọi cố kỵ, mặc cho đau thương tràn ra như nước vỡ bờ, vùi đầu vào vai

Xi Vưu khóc thảm thiết.

Xi Vưu cũng chẳng khuyên giải, chỉ ôm chặt lấy nàng, khẽ vỗ vỗ lưng nàng, như thể đang an ủi một đứa bé.

A Hành vừa khóc vừa nói: “Từ nhỏ đến lớn, ta luôn thích ra ngoài chơi,

chuyện gì cũng dám làm, bởi ta biết, dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần chạy

về Triêu Vân điện, sẽ có mẹ và các ca ca ở đó. Nhưng tới khi phát hiện

ra gia đình là thứ quý giá nhất, thì đã chẳng còn gì nữa cả. Đại ca đi

rồi, ta còn mẹ và Tứ ca, Tứ ca đi rồi, ta chỉ còn mẹ, chỉ cần mẹ vẫn còn sống thì ta vẫn còn gia đình. Hiện giờ mẹ cũng đã đi rồi, ta đã chẳng

còn gia đình nữa…”

Xi Vưu cúi đầu hôn lên tóc mai nàng, “Nàng

quên ngôi nhà trong núi Cửu Lê mà nàng tự tay bài trí rồi ư? Chúng ta có gia đình của chúng ta. Tuy bấy nhiêu năm nay nàng chưa hề quay lại,

nhưng hàng năm ta đều ở đó sửa sang, cây mướp trong vườn đã leo đầy cả

giàn rồi; ta còn đào một cái giếng, nước giếng mùa đông thì ấm, mùa hè

thì mát, ngày hè nóng nực, bỏ dưa vào giỏ rồi thả xuống giếng ướp lạnh,

ăn vào mát lạnh cả người, phải rồi, ta còn bứng một góc tường vi từ

Thanh Khâu quốc đem trồng trong vườn, hoa nở ra đẹp như ráng chiều vậy,

nàng có thể ngắt lấy chế thành son môi…”

A Hành nước mắt rưng rưng, cảnh tượng lúc Luy Tổ lâm chung lại hiện ra trước mắt.

Mẹ nắm lấy tay nàng dặn dò: “Hành nhi, tuy ta mất đi, nhưng đổi lại, con

có thể được tự do. Nếu con thật sự yêu Xi Vưu, thì đi theo hắn đi.” Nàng kinh ngạc nhìn mẹ, ấp úng mãi không nói nên lời. Mẹ nàng cười yếu ớt:

“Đồ ngốc ạ, con tưởng đến giờ ta vẫn không nhận ra tâm sự của con ư? Chỉ cần Xi Vưu có thể cho con một gia đình, chăm sóc tốt cho con, thì nó là con rể của ta. Hiện giờ, điều duy nhất ta còn chưa yên lòng, là con

đấy!”

Nghe Xi Vưu miêu tả, A Hành tựa hồ trông thấy căn nhà nhỏ

thấp thoáng giữa bóng hoa đào, khu vườn rau cạnh nhà, từng ngọn non loăn xoăn xanh mướt từ giàn mướp rủ xuống, giếng đá xanh trước nhà, cái gầu

nằm lăn


Insane