XtGem Forum catalog
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326800

Bình chọn: 9.5.00/10/680 lượt.

ía Tế thủy, hai chân dang ra, biến thành

trụ đất, cắm sâu xuống đất, hấp thu thổ linh từ lòng đất, đất vàng nổi

lên, nước dâng đến đâu, bờ đê cũng dâng cao theo đến đấy.

Trận chiến giữa hai đại Thần tộc đến giờ mới thật sự mở màn.

Hoàng Đế và Xi Vưu đứng giữa chừng không, trừng trừng nhìn nhau.

Hoàng Đế vung tay phát động thế công, lập tức vách núi hai bên đứt gãy, đá

tảng rào rào đổ xuống, Si Mỵ Võng Lượng đã đợi sẵn, dẫn một đám quân sĩ

Yêu tộc xông ra, thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ mỵ, lần lượt đá văng từng

viên đá tảng như đá cầu. Nhờ luyện tập hơn một năm, tất cả đá đều nhắm

trúng vào Hiên Viên tộc, chuẩn hơn cả tên bắn.

Nhưng dù vậy, vẫn còn không ít đá tảng rơi xuống, đè chết khá nhiều quân Thần Nông, họ

nháo nhào chen lấn xông ra khỏi sơn cốc, liền đụng phải đám binh sĩ Hiên Viên cuống cuồng tràn vào sơn cốc vì sợ nước dâng, đôi bên lập tức lao

vào nhau chém giết.

Xi Vưu và Hoàng Đế kịch chiến trên không,

bóng đại bàng đen tuyền và Trùng Minh điểu rực rỡ thoắt phân thoắt hợp,

Hoàng Đế dùng một ngọn kim thương, Xi Vưu cầm một thanh trường đao, đao

thế của Xi Vưu khi mở rộng, lúc thu lại, hóa thành một con mãnh hổ lộng

lẫy đủ màu, thương pháp của Hoàng Đế lại nhanh nhẹn dứt khoát, hóa thành một con giao long vàng rực.

Giao long cùng mãnh hổ giao đấu,

thoạt đầu khó phân cao thấp, về sau, Hoàng Đế dù sao cũng dựa vào mưu kế mà xưng hùng chứ không phải nổi danh vì võ nghệ, nên thần lực không bì

được Xi Vưu, dần dà bị linh lực của Xi Vưu bao phủ, chiêu đòn càng lúc

càng chậm, động tác của giao long cũng càng lúc càng chậm theo, mấy lần

đã bị mãnh hổ cắn, tuy vẫn vùng vẫy giằng ra được, nhưng thân hình mỗi

lúc một nhỏ lại.

Hoàng Đế biết linh lực của mình không bì được

Xi Vưu, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng. Giao long bèn cố ý để lộ sơ hở,

mãnh hổ vừa cắn vào bụng nó, lập tức giao long quẫy đuôi đập thẳng vào

mình mãnh hổ, mãnh hổ nhảy lên tránh thoát, giao long thừa cơ quay lại

cắn trả, nhưng vừa ngẩng đầu lên, chợt trông thấy từ phía chân trời đằng Tây bắn vọt lên một luồng sáng chói mắt.

Giao long bất giác khựng lại, để lộ sơ hở, liền bị mãnh hổ ngoạm trúng chỗ bảy tấc trên mình.

Giao long đau đớn gầm lên, ngửa đầu ra sau, nhưng cặp mắt vẫn đau đáu nhìn

về hướng Tây, từ khóe mắt, hai hàng linh lệ trong veo ứa ra.

Xi

Vưu cũng cảm thấy hướng Tây có vẻ khác thường, nhìn phản ứng của Hoàng

Đế, hắn càng thêm kinh ngạc, vội ngoái đầu nhìn về hướng Tây, thấy luồng sáng chói lọi kia đang bao lấy một con chim phượng trắng bạc chao liệng cuối trời Tây, ánh sáng từ từ nhạt đi, dường như cánh phượng kia cũng

mòn mỏi chết dần.

Xi Vưu biết, nhất định Hiên Viên quốc đã xảy

ra chuyện, nhưng còn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì, chợt nghe thấy bên dưới có kẻ rú lên thê thiết: “Vương hậu qua đời rồi!”

Xi Vưu sững người, mẹ A Hành chết rồi ư?

Hoàng Đế vẫn giữ vẻ thản nhiên, vờ như đang vốc toàn lực chiến đấu với Xi Vưu, nhưng trong lòng lại cuộn trào bão tố.

Suốt mấy ngàn năm, trải vô vàn trận đánh, mỗi lần rời vào tình huống nguy

cấp nhất, ngoảnh đầu lại, ông đều trông thấy bóng giáp bạc kia, lần nào

như lần ấy, đều chuyển nguy thành an. Nhưng lần này ngoảnh lại, ông

chẳng hề thấy bóng giáp bạc của nàng, thay vào đó, lại trông thấy cái

chết của nàng.

Đáng lẽ ông nên thấy nhẹ nhõm mới phải, chẳng phải ông vẫn muốn thoát khỏi nàng từ lâu đó sao?

Từ sau khi Hiên Viên lập quốc, cùng với sự ổn định của Hiên Viên quốc, ông càng ngày càng ghét nghe đám khai quốc công thần hở ra là nói: “Chỉ sợ

vương hậu không đồng ý.”; ghét nghe người các tộc xì xào sau lưng rằng

ông phải dựa vào một người đàn bà mới đạt thành đại nghiệp; ghét phải

nhẫn nhịn tính tình cương liệt không khoan nhượng của nàng, sự thông tuệ sắc sảo của nàng… Ông cứ ngỡ rằng mình chẳng hề có tình cảm với nàng,

rằng mình cưới nàng chỉ để hoàn thành hùng tâm tráng chí, vì nể tình

nàng tương trợ mà ban Triêu Vân điện cho nàng. Nhưng, trong khoảnh khắc

chứng kiến cánh phượng kia lìa trần, ông chợt nhận ra, từ nay về sau, dù ông có ngoái lại bao nhiêu lần chăng nữa, cũng chẳng còn bóng giáp bạc

chạy đến bên cạnh, sát cánh chiến đấu cùng ông, đồng sinh cộng tử. Giao

long không kiềm được mà rơi lệ, từng giọt lệ vàng óng do linh lực kết

thành, thoắt đến thoắt đi, không tâm không tích, ngay bản thân ông cũng

chẳng hiểu đó là vì lẽ gì.

Ông đã sớm biết nàng chẳng còn được bao lâu, đáng lẽ ông phải lấy nhẹ nhõm…

Linh lực của Hoàng Đế và Xi Vưu giao kích khiến bầu trời vần vũ mây đen, sấm sét ùng oàng, mưa to gió lớn xối xả trút xuống. Mãnh hổ ngoạm chặt chỗ

bảy tấc trên mình giao long, bất kể nó vùng vẫy quằn quại ra sao cũng

không nhả. Thân mình giao long từ từ thu nhỏ lại, Hoàng Đế đứng trên

lưng Trùng Minh điểu thấy vậy liền tái mặt, thân hình lảo đảo muốn ngả.

Chỉ cần thêm một đòn nữa, Hoàng Đế sẽ phải bỏ mạng. Chợt trước mắt Xi Vưu

hiện lên gương mặt bi ai cùng cực của A Hành, lòng hắng bỗng nhói lên,

đao thế lập tức biến đổi, mãnh hổ nhả giao long ra, giao long liền cuống cuồng bỏ chạy, nào ngờ mãnh hổ há to cái