
âu mà xoay chuyển hoàn toàn
cục thế, từ cầm chắc thất bại đổi ngay thành thắng bại khó đoán.”
Vũ Sư chỉ huy một tốp thợ khiêng đống binh khí vừa rèn lại, ưu tư hỏi: “Xi Vưu đâu rồi?”
Phong Bá liếc vào trướng lớn: “Đang ngủ!”
“Ầm ĩ thế này mà vẫn ngủ được à?”
Phong Bá cười, “Nếu huynh ấy muốn ngủ thì dù có đút đầu vào miệng cọp cũng không tỉnh đâu.”
Si đáp: “Khi nãy vừa tỉnh, hỏi “Hoàng Đế đến rồi à?”, ta đáp “Phải”, huynh ấy lại ngủ tiếp.”
“Vậy chúng ta phải chuẩn bị thế nào đây?” Vũ Sư hỏi.
“Nhóm lửa nấu cơm đi, à, thêm nhiều thịt vào nhé, cả gia vị nữa. Mẹ nó chứ,
trời cao đất rộng cũng không bằng cơm nóng canh sốt!” Khép lại vạt áo
choàng, Phong Bá bắt đầu đi tuần, cũng như mọi ngày hắn vừa đi vừa cười
tít mắt chào hỏi mọi người. Bốn huynh đệ Si Mỵ, Võng Lượng đang căng
thẳng vì tiếng hô vang từ phía quân Hiên Viên đưa lại, nhưng thấy Xi Vưu vẫn trở mình ngủ tiếp, Phong Bá thì nhơn nhơn cười đùa, họ cũng phá lên cười theo.
Không khí thoải mái lan nhanh chẳng kém gì căng
thẳng, các binh sĩ thấy bọn họ vẫn thản nhiên như thường, liền tự động
ai vào việc nấy, chẳng mấy chốc lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi,
mọi người vừa cười nói vừa uống bát canh thịt nóng hổi, người nóng bừng
lên, áp lực do Hoàng Đế gây ra bất giác tiêu tan đâu hết.
Sau
khi đến Phản Tuyền, Hoàng Đế cũng chẳng thay đổi chiến thuật, chỉ lo cố
thủ thành trì, bất kể Vũ Sư nửa đêm mưa gió dẫn quân đánh lén hay Phong
Bá đột ngột kéo binh tập kích như vũ bão, Hoàng Đế vẫn phòng thủ thật
vững, mưa đến đất ngăn, gió về cây cản.
Cuộc chiến này đã kéo dài hơn hai năm, song phương đều kiệt quệ rồi.
Hiên Viên là một quốc gia hoàn chỉnh, lương thảo được cung ứng đầy đủ, binh
sĩ lại ở trong thành, có thể cố thủ, còn Thần Nông đã mất nước, lương
thảo lúc có lúc không, binh sĩ phải đóng trại giữa đồng hoang, sĩ khí
cũng dần dần giảm sút.
Nhưng Xi Vưu chẳng hề lưu tâm chuyện đó,
hắn lấy dạ dày của một con yêu thú làm thành một quả cầu, mỗi lúc không
phải ra trận, hắn lại cùng cả đám huynh đệ Si Mỵ Võng Lượng chơi đá cầu, quả cầu nặng như một hòn núi nhỏ bị họ đá bay đi bay lại trên không,
muốn đá trúng ai thì đá trúng người đó.
Phong Bá vẫn thả sức
thích làm gì làm nấy nên tâm tình thoải mái như thường, chẳng hề bị ảnh
hưởng, chỉ có Vũ Sư hơi bồn chồn, bèn kéo Phong Bá tới gặp Xi Vưu, hành
lễ hỏi: “Tại hạ có một việc không hiểu, xin thỉnh giáo đại nhân.”
Vũ Sư xuất thân từ Xích Thủy Thị, một trong Tứ thế gia. Cũng như Tây Lăng
Thị, Xích Thủy Thị là thị tộc từ thời thượng cổ, chỉ xem trọng dòng dõi
chứ không để tâm quốc gia, không thuộc về bất cứ quốc gia nào, nhưng lại được tất cả các quốc gia coi trọng, xem như danh gia vọng tộc. Xích
Thủy Thị gia phong nghiêm cẩn, giáo dục con cháu rất nghiêm khắc, tuy Vũ Sư đã bị trục xuất khỏi gia tộc, còn bị trừng phạt nặng nề, thành ra
xấu xí tật nguyền, nhưng vẫn giữ nề nếp từ nhỏ, lời nói cử chỉ hết sức
khiêm tốn lễ độ. Đám huynh đệ của Xi Vưu đa phần lỗ mãng, thoạt đầu thấy rất khó chịu, còn sinh ra mâu thuẫn, phải nhờ Phong Bá đứng ra hòa
giải, nhưng sống chung lâu ngày, mọi người lại sinh lòng kính phục vị
tướng quân ăn nói lễ độ, hành xử chu đáo, giỏi hô mưa gọi gió, lại giỏi
nghề rèn binh khí này.
Xi Vưu vốn cũng là kẻ thô lỗ, nhưng được
Viêm Đế rèn cặp mấy trăm năm, tạm xem như thông văn hiểu võ, hắn chiếu
theo lễ tiết Thần Nông, cùng Vũ Sư chia nhau ngồi xuống, bây giờ mới lên tiếng: “Mời tiên sinh cứ nói.”
Vũ Sư nói: “Hai quân giao tranh, càng kéo dài càng bất lợi cho chúng ta, hiện giờ sĩ khí đã có phần giảm sút, nếu còn kéo dài, e rằng sẽ đến lúc Hiên Viên ồ ạt tấn công.”
Xi Vưu cười hỏi: “Tiên sinh có thượng sách gì chăng?”
Vũ Sư than: “Thật hổ thẹn, tại hạ vắt óc nghĩ mãi chẳng tìm được kế sách
gì. Hoàng Đế quả là tướng tài thiên cổ, hành quân bày trận rất nghiêm
mật kỹ càng. Hiện giờ chỉ còn một cách duy nhất là nhân lúc quân tâm
chưa tan rã hẳn, phải tìm biện pháp vực dậy sĩ khí, sau đó dốc toàn lực
công thành, dù sao Phản Tuyền cũng là cố hương của chúng ta, chắc sẽ nắm được năm phần thắng.”
Phong Bá lên tiếng: “Phản Tuyền dễ thủ
khó công, nếu chủ soái đổi lại là kẻ khác, có lẽ chúng ta còn có cơ lợi
dụng, nhưng hiện giờ Hoàng Đế đích thân cầm quân, có thể nói là vững như thành đồng, lỡ dốc toàn lực tấn công mà thất bại, bóng đen từ trận thất thủ Phản Tuyền lần trước sẽ tiếp tục ám ảnh quân sĩ, đến chừng đó, áo
giáp vàng của Hoàng Đế sẽ trở thành phướn chiêu hồn, bùa đòi mạng của
chúng ta đó.”
“Nhưng cứ giằng dai thế này, chúng ta còn thảm
hơn. Nếu đánh, may ra còn chút cơ hội, nhược bằng không đánh, có lẽ sẽ
bị tiêu diệt toàn quân.”
Phong Bá cười hì hì nhìn Xi Vưu, “Này,
ta nói huynh đó! Tuy Hoàng Đế lợi dụng Phản Tuyền nhãn, bày cái gì Thất
tinh trận chuyên để đối phó huynh, khiến huynh xông pha mấy lần chưa
được, nhưng huynh định bó tay chịu trói thật ư?”
Xi Vưu trả lời qua quýt: “Vậy ta lại dẫn quân công thành.” Nói là làm, hắn lập tức đi điểm binh, tấn công Phản Tuyền thành.
Nửa ngày sau, Xi Vưu hậm hực quay về, mặt nặng n