Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326990

Bình chọn: 9.5.00/10/699 lượt.

hí từ

Cao Tân được. Vũ Sư chẳng những thần lực cao cường, mà còn giỏi rèn binh khí, may mà có y, chúng ta mới có nguồn cung cấp binh khí dồi dào. Hiện giờ, y đúng là trợ thủ đắc lực của ta.”

Tựa hồ đã tìm được đáp

án vừa ý trong mắt Xi Vưu, Vân Tang như trút được gánh nặng: “Vậy thì

tốt.” Liền sau đó, sắc mặt nàng chợt đổi sang bi thảm, mắt ầng ậng nước, nhưng trước khi nước mắt kịp rơi, nàng đã quay ngoắt người, rảo bước bỏ đi. “Ta đi đây, A Hành, muội cũng mau đi đi, nấn ná ở đây đối với muội

hay Xi Vưu đều quá nguy hiểm.”

A Hành nói nhỏ: “Ta phải đi rồi.” Xi Vưu khẽ khàng đặt Tiểu Yêu vào lòng A Hành, đoạn hôn lên trán nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Xi Vưu và A Hành lặng thinh, nhưng ánh mắt quyến luyến

chẳng nỡ rời, ngay sau đó, cả hai không hẹn mà cùng nhoẻn cười. Nếu từ

đây phải biệt ly, bọn họ đều mong đối phương ghi nhớ nụ cười của mình.

A Hành ôm lấy Tiểu Yêu nhảy lên lưng của Liệt Dương, bay xa dần. Nâng giơ cánh tay Tiểu Yêu lên vẫy vẫy Xi Vưu, thì thầm bên tai bé: “Tiểu Yêu,

từ biệt cha đi con.”

Tiểu Yêu mơ màng mở mắt nhìn Xi Vưu.

A Hành vẫn đứng quay mặt về phía Xi Vưu, hắn tiễn nàng, nàng cũng tiễn

hắn, hai người mỗi lúc một xa, mỗi lúc một nhỏ dần đi trong mắt nhau,

dần dà, trong mắt cả hai chỉ còn một trời tịch mịch. “Nàng quên ngôi nhà trong núi Cửu Lê mà nàng tự tay bài trí rồi ư? Chúng ta có gia đình của chúng ta. Tuy bấy nhiêu năm nay nàng chưa hề quay

lại, nhưng hàng năm ta đều ở đó sửa sang, cây mướp trong vườn đã leo đầy cả giàn rồi; ta còn đào một cái giếng, nước giếng mùa đông thì ấm, mùa

hè thì mát, ngày hè nóng nực, bỏ dưa vào giỏ rồi thả xuống giếng ướp

lạnh, ăn vào mát lạnh cả người, phải rồi, ta còn bứng một góc tường vi

từ Thanh Khâu quốc đem trồng trong vườn, hoa nở ra đẹp như ráng chiều

vậy, nàng có thể ngắt lấy chế thành son môi…”

Đối diện với

đại quân dũng mãnh thiện chiến, hung tàn hiếu sát của Xi Vưu, binh sĩ

Hiên Viên không khỏi nhụt chí, cả Phản Tuyền chìm trong không khí nặng

nề chết chóc. Ly Chu và Tượng Võng đã phò tá Hoàng Đế suốt mấy ngàn năm, từng trải vô số trận chiến, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nghĩ

đủ mọi cách cũng không vực dậy được sĩ khí.

Vầng dương đằng Đông vừa nhô lên, ánh sáng chan hòa mặt đất, Phản Tuyền thành sừng sững cao

ngất như được phủ một lớp phấn vàng, tỏa hào quang nhàn nhạt.

“Xem kìa! Cái gì kia?” Đám binh sĩ xôn xao kinh ngạc.

Dưới ánh nắng rực rỡ, chân trời phía Tây dường như đang đùn lên một vầng mây ráng bảy màu.

Vầng mây ráng từ từ bay lại gần, bây giờ mọi người mới trông rõ là một con

chim cực lớn, bộ lông sặc sỡ đủ màu, đầu có mào, mỗi bên mắt có hai con

ngươi, chính là Trùng Minh điểu, được xưng tụng là đệ nhất mãnh cầm của

đại hoang.

Nhìn “đám mây ráng” bay có vẻ lững lờ nhưng thực tế

tốc độ của Trùng Minh điểu rất nhanh, mọi người vừa nheo mắt toan nhìn

cho kỹ, chợt thấy trên lưng Trùng Minh điểu cũng đang cõng một vầng

dương, tỏa ánh vàng rực chói mắt. Vầng dương này cùng vầng dương đằng

Đông phản chiếu lẫn nhau, tự như trên bầu trời xuất hiện hai mặt trời,

tỏa sáng chói lòa khiến mọi người không mở nổi mắt.

Ly Chu và

Tượng Võng tỉnh ra trước nhất, mừng rỡ đưa mắt nhìn nhau, cùng giơ tay

lên hoan hô. Là ông ta! Gã thiếu niên từng thề trước mọi người, nhất

định sẽ đưa Hiên Viên rời khỏi mảnh đất cằn cỗi ấy lại khoác áo giáp lên rồi!

Trùng Minh điểu lượn vòng phía trên Phản Tuyền, Hoàng Đế

mình vận giáp vàng, oai phong lẫm liệt đứng sừng sững trên không, đưa

mắt nhìn xuống bên dưới.

“Hoàng Đế, Hoàng Đế!”

Tựa hồ vầng dương ló dạng xua tan hết mây mù, sự xuất hiện của Hoàng Đế khiến cả Phản Tuyền thành bừng lên sức sống.

Giọng nói ôn hòa của Hoàng Đế thong thả vang lên: “Hiên Viên quốc từng được

gọi là Hiên Viên tộc, nằm ở phía Tây Bắc đại hoang, đất đai cằn cỗi, sản vật nghèo nàn. Hồi trẻ tới Trung Nguyên du ngoạn, chỉ vì nói giọng Hiên Viên mà ta luôn bị người ta khinh miệt, thậm chí mua món nữ trang có

giá một chút cho cô gái mình yêu quý cũng bị nghi là ăn cắp. Mấy ngàn

năm trước, ta đã đứng trên Hiên Viên sơn hỏi tổ tiên các người có dũng

khí theo ta ra khỏi Hiên Viên sơn hay không, bọn họ đều đồng thanh đáp:

“có.” khí thế ngất trời! Vì câu trả lời của họ nên bây giờ các ngươi mới có Hiên Viên quốc, không phải lo miếng cơm manh áo, dù đi đến bất cứ

đâu, hễ nói giọng Hiên Viên, đều được người ta trọng nể! Kẻ yếu chỉ biết khóc than cho hiện tại, còn kẻ mạnh sẽ đổ máu tranh đấu cho tương lai!

Các ngươi là kẻ yếu hay là kẻ mạnh?”

Hết thảy binh sĩ đều bừng

bừng nhiệt huyết, tựa hồ sự anh dũng khí thái của tổ tiên ngàn năm trước lại đang rần rật cháy lên trong lồng ngực họ.

Hoàng Đế đáp xuống đầu thành, giọng rền vang như sấm: “Hôm nay ta lại hỏi các ngươi, có dũng khí tử thủ Phản Tuyền không?”

“Có!” Tiếng hô đồng thanh rung chuyển cả núi rừng, chấn động đất trời, vang xa tít tắp.

Phong Bá phóng mắt trông về phía Phản Tuyền, chặc lưỡi than, “Chẳng trách lão ta hùng bá một phương, ta cứ ngỡ lão chỉ giỏi giở âm mưu, nào ngờ dương mưu của lão còn bài bản hơn, mới có mấy c


Lamborghini Huracán LP 610-4 t