
hư chì, khiến tất cả im re
không ai dám nói với hắn một câu, không khí trong doanh trại càng thêm
nặng nề bức bối.
Đến tối, tướng sĩ coi quản lương thảo lại đến
báo sắp cạn lương, mà lương thảo mới còn chưa đến, hiện giờ buộc phải
thắt lưng buộc bụng, nếu mỗi người chỉ ăn lưng lửng dạ, thì may ra còn
kéo dài được bảy ngày nữa.
Lương thảo không đủ, e rằng tướng sĩ
có anh dũng đến mấy chăng nữa cũng chẳng đánh trận nổi, việc này ngay
đến Phong Bá cũng phải tái mặt.
Tám ngày sau, giữa canh khuya.
Binh sĩ Thần Nông tộc đang nhịn đói nằm ngủ, chợt các chiến sĩ đi tuần phát
hiện có quân sĩ Hiên Viên xuất hiện phía sau doanh trại của họ, từng tên nối đuôi nhau từ trong rừng đi ra.
Té ra, Hoàng Đế lợi dụng
khoảng thời gian hơn hai năm này, ngoài mặt giao chiến với Xi Vưu, bên
trong lại ngầm sai người đào một đường hầm, đầu ra chính là ngọn núi mà
quân đội Thần Nông vẫn xem như bức bình phong.
Đợi tới khi thời
cơ chín muồi, sĩ khí Thần Nông đã tan tác cả, lương thảo cũng cạn kiệt,
bấy giờ Hoàng Đế mới phái quân tinh nhuệ đi suốt đêm theo phong đạo vòng ra phía sau doanh trại Thần Nông.
Quân tinh nhuệ đánh lén từ phía sau, đại quân từ Phản Tuyền thành tấn công trực diện.
Tiếng la thảm xé toang màn đêm yên tĩnh.
Quân lính Thần Nông đang đói bụng, lại bị bất ngờ, trở tay không kịp, lập
tức thua tơi tả, bỏ chạy tứ tán. Phía trước là Phản Tuyền thành, hàng
ngàn hàng vạn binh sĩ Hiên Viên đang xông tới, phía sau là quân tinh
nhuệ của Hiên Viên được trang bị kỹ càng, sát khí đằng đằng, bên trái là dòng Tế thủy cuồn cuộn sóng, bọn họ đành men theo cánh phải, chạy vào
Phản Tuyền sơn cốc.
Thấy sơn cốc địa thế quanh co, khó mà truy
kích, tướng sĩ Thần Nông đều thở vào nhẹ nhõm, nhưng họ đâu có ngờ Hoàng Đế đã nghiên cứu kỹ lưỡng địa hình Phản Tuyền, sớm đoán được khi bị hai mặt giáp công, Thần Nông tộc chỉ có thể chạy về hướng này, bởi vậy đã
tập trung tất cả binh lực của Thần tộc bày trận đợi sẵn.
Vì trận chiến này, Hoàng Đế đã phải thao luyện hơn một năm, bảo đảm mấy trăm
tướng sĩ Thần tộc có thể tức tốc vào vị trí, phát động thế công.
Tiếng trống trận vang rền như sấm dậy lên từ hai vách núi, khiến tướng sĩ Thần Nông sợ vỡ mật, tuyệt vọng hoàn toàn.
Hoàng Đế đứng trên lưng Trùng Minh điểu, từ trên trời đáp xuống: “Xi Vưu, ta
cho ngươi một cơ hội để bảo toàn tính mạng cho binh sĩ, hoặc ngươi lập
tức quy hàng, thề trung thành với Hiên Viên, hoặc ngươi lặp tức tự vẫn,
bất kể ngươi chọn đường nào, ta cũng sẽ đối xử tốt với tất cả tướng sĩ.”
Hoàng Đế buông ra những câu ly gián lòng người trong tình cảnh này thật hiểm
độc vô cùng, nào ngờ Xi Vưu chỉ ngẩng đầu cười hỏi: “Nếu ta không chọn
đường nào cả thì sao?”
Hoàng Đế thoạt nhìn đã nhận ra kẻ kia là
Phong Bá giả trang, liền biến sắc mặt, Phong Bá nhìn nét mặt Hoàng Đế
cũng biết đã bị vạch trần, bèn cởi phăng hồng bào, biến lại nguyên hình, cười nói: “Trong lúc ngươi đuổi theo Xi Vưu giả này, chắc Xi Vưu thật
đã tiến vào Phản Tuyền thành rồi.”
Hoàng Đế mặt sạm như tro, năm xưa ông ta bảo Thanh Dương đóng giả làm mình để dụ địch, đến hôm nay Xi Vưu lại lấy chính gậy ông đập lưng ông. Hoàng Đế cứ ngỡ Xi Vưu đã trúng kế mình, nào ngờ mình phải trúng lại kế của hắn.
Trong Phản
Tuyền thành đã xảy ra đại biến, trước thế công như vũ bão của Xi Vưu và
Vũ Sư, chỉ trong thời gian uống cạn tách trà, Phản Tuyền thành binh mỏng lực yếu liền đổi chủ. Khi ngọn cờ vàng của Hiên Viên tộc bị hạ xuống,
thay vào đó là ngọn cờ đỏ phấp phới giữa không trung, cả dải đồng hoang
im phăng phắc. Hiên Viên tộc và Thần Nông tộc đều không thể tin được
rằng Phản Thành đã lại bị mất! Phản Thành cũng đã lại quay về!
Hoàng Đế không hổ là Hoàng Đế, chỉ một thoáng đã trấn tĩnh lại ngay. Tuy Xi
Vưu đã chỉ huy tướng sĩ Thần tộc và Yêu tộc khống chế Phản Tuyền thành,
nhưng đại quân Nhân tộc bị Xi Vưu dùng làm mồi nhử vẫn còn ở trong sơn
cốc.
Hoàng Đế vận linh lực để tiếng nói vang đi thật xa: “Xi
Vưu, chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, đỉnh núi hai bên sơn cốc này sẽ đổ
sụp, mấy vạn tướng sĩ bị ngươi dùng làm mồi nhử đều phải vùi thây tại
đây.”
Tiếng nói như sấm rền, xua tan nỗi tuyệt vọng trong lòng tướng sĩ Hiên Viên, đánh tan niềm hân hoan của tướng sĩ Thần Nông.
Xi Vưu cưỡi đại bàng, chớp mắt đã tới trước mặt Hoàng Đế, “Vậy chúng ta quyết một trận sinh tử ngay tại đây đi!”
Tấm áo choàng của Phong Bá bay vụt lên, cả trời vần vũ gió mây, khiến người ta cơ hồ không đứng vững nổi.
Tượng Võng quăng đôi đũa trúc trong tay ra, đũa trúc vừa gặp gió liền dài ra, biến thành một khu rừng trúc san sát, ngăn cuồng phong lại.
Vũ
Sư đứng trên đầu thành Phản Tuyền, dựa vào Phản Tuyền thủy linh ngưng tụ trong thành làm thành mưa lớn, mực nước Tế thủy chẳng mấy chốc đã dâng
lên, một khi nước dâng cao quá mặt đê, tướng sĩ Hiên Viên ngoài thành sẽ chôn thây dưới đáy nước.
“Ly Chu!” Hoàng Đế thét lớn, mấy ngàn
năm sánh vai chiến đấu bên nhau, đôi bên vô cùng ăn ý, ông ta chẳng cần
hạ mệnh lệnh gì, tự khắc Ly Chu sẽ hiểu.
Ly Chu đứng ngay lối
vào sơn cốc, ngoảnh mặt về ph