
ó bằng lòng ở lại, cùng chúng ta gầy dựng nên đại nghiệp
oanh liệt ngàn đời chăng?”
Hơn bốn ngàn năm trước, trên Hiên
Viên sơn, Hoàng Đế cũng đã hỏi Tri Mạt câu này. Vẻ mặt Tri Mạt dần dịu
lại, chỉ biết lắc đầu cười khổ. Bốn ngàn măm trước, ông đã bị người đàn
ông này khuất phục, bốn ngàn năm sau, ông vẫn bị người đàn ông này khuất phục. Thế nên, dù căm ghét chiến tranh, ông vẫn nguyện dốc lòng dốc sức vì ông ta. Tri Mạt lặng lẽ tiến lại, quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế.
Hoàng Đế cười lớn, đỡ cả ba dậy, tràn trề tự tin nói: “Bốn huynh đệ chúng ta
nhất định sẽ có ngày bước lên đỉnh Thần Nông sơn! Đến chừng đó, sẽ uống
tràn cùng mây, ôn lại chuyện xưa, cười xem thiên hạ!” Trong phút chốc,
dường như tất cả tóc bạc nếp nhăn đều biến mất, Hoàng Đế lại trở thành
gã thiếu niên hào tình vạn trượng, tráng chí ngút trời năm ấy.
Hiên Viên cự tuyệt đầu hàng, không những thế, còn tuyên bố sẽ thay Thần Nông thảo phạt Xi Vưu.
Hoàng Đế chính tay thảo một bài hịch hơn ngàn từ chiếu cáo thiên hạ, liệt kê
hơn trăm tội danh của Xi Vưu: độc đoán chuyên quyền, tàn bạo hiếu sát,
chỉ vẻn vẹn hơn hai trăm năm đã tận diệt tám mươi bảy gia tộc trung
thành son sắt, đời đời phò tá Viêm Đế, khiến năm ngàn ba trăm chín mươi
sáu vị trung thần chết dưới cực hình, chưa kể vô số tội trạng khinh nhờn bề trên, hiếp đáp kẻ dưới nữa.
Hoàng Đế trùng trùng lo lắng,
khẩn thiết hỏi: mới hơn hai trăm năm đã giết bấy nhiêu người, nếu Xi Vưu nắm giữ Thần Nông quốc, tương lai sẽ còn giết bao nhiêu người, tận diệt nao nhiêu gia tộc nữa đây? Đoạn lại khéo léo lái sang chỉ trích Du Võng ngu dốt bất tài, rõ ràng biết gian thần lộng quyền, vô số đại thần liều chết dâng sớ, xin biểm chức Xi Vưu, y đều phớt lờ, chẳng những không
trị tội Xi Vưu, mà còn ngồi nhìn hết trung thần này tới trung thần khác
chết thảm, quả là nhu nhược như đàn bà. Bởi thế, Thần Nông quốc mới sinh ra quân thân lục đục, lòng dân tan tác. Hoàng Đế lại giải bày gan ruột
cùng thiên hạ: từ khi Hiên Viên lập quốc, ông nhất mực cần mẫn lo việc
triều chính, chăm sóc cho bách tính, đối đãi với dân chúng Thần Nông quy hàng chẳng khác nào con dân của mình, Du Võng dung túng Xi Vưu làm nhục những bậc lương đống như Hậu Thổ, còn ông ta lại ban cho Hậu Thổ vinh
hoa phú quý tương xứng với thân phận. Ông khẳng định mình không phải kẻ
hiếu chiến, mà chỉ vì không đành lòng nhìn Xi Vưu tàn nhẫn giết choc,
mới ra tay thay Thần Nông thảo phạt Xi Vưu.
Bài hịch của Hoàng
Đế xuất hiện rất đúng thời điểm. Quân đội của Xi Vưu đã giành lại Thần
Nông từ tay Hiên Viên, Hiên Viên không còn là kẻ xâm lược nữa, vô số quý tộc Thần Nông từng nắm giữ quyền hành da liền sẹo thì cũng quên cả đau, bắt đầu luyến tiếc quyền lực phú quý của mình, nhưng binh quyền đều nằm cả trong tay Xi Vưu, họ chẳng cách nào có được vinh hoa phú quý như xưa nữa, phải làm sao đây? Đúng lúc này, Hoàng Đế ra mặt thay bọn họ tru
diệt Xi Vưu, còn hứa hẹn Thần Nông về sau vẫn là của họ, khiến họ mừng
rỡ khôn xiết.
Vô số bô lão Thần Nông nhận được bài hịch tha
thiết chân thành, văn hoa trôi chảy của Hoàng Đế, nghĩ lại những tháng
ngày thê thảm luôn phải nơm nớp lo âu, sống nay chết mai sau khi Du Võng đăng cơ, thảy đều rơi nước mắt. Đám quý tộc Thần Nông luôn ôm hận với
Xi Vưu, lại được thêm vô số thuyết khách của Hoàng Đế đi khắp nơi uốn ba tấc lưỡi du thuyết, phân tích lợi hại, khiến rất nhiều già trẻ lớn bé
Thần Nông bắt đầu ngã theo Hoàng Đế, cho rằng Du Võng quả thật ngu dốt
bất tài, nếu không phải Du Võng dung túng Xi Vưu, Thần Nông sao có thể
diệt quốc? Nếu Thần Nông còn nằm trong tay Xi Vưu, bọn họ sớm muộn cũng
sẽ mất mạng.
Tóm lại, bài hịch đã giúp Hoàng Đế được chính danh, đồng thời tàn hủy thanh danh Du Võng, chẳng khác nào một thứ độc dược.
Nhận được bài hịch yêu cầu đầu hàng của Hoàng Đế, Xi Vưu bưng vò rượu vừa
uống vừa đọc, đọc đến đoạn kiệt kê tội trạng của mình, gương mặt hắn đầy vẻ cười cợt, chẳng buồn để tâm, nhưng khi đọc tới tội trạng của Du
Võng, hắn sa sầm mặt xuống, bóp vỡ cả vò rượu bằng đồng trong tay.
Du Võng là kẻ trung hậu nhân từ nhất mà Xi Vưu từng thấy: khi Chúc Dung
truy sát hắn, là Du Võng chẳng nề nửa đêm tới khẩn cầu Viêm Đế thu hồi
mệnh lệnh tru diệt Xi Vưu; khi tất cả mọi người trên Thần Nông sơn đều
chửi rủa hắn là cầm thú, là Du Võng đứng ra bênh vực hắn, la rầy bọn họ; khi Xi Vưu hắn nổi giận đánh bị thương tất cả mọi người, trốn khỏi Thần Nông sơn, là Du Võng suốt đêm đuổi theo, ở bên hắn mấy ngày mấy đêm;
khi Xi Vưu cô độc phẫn nộ ở cấm địa Thảo Ao lĩnh, là Du Võng trộm rượu
đem lên núi cho hắn.
Suốt mấy trăm năm, Du Võng tự hồ một vị
huynh trưởng ôn hòa nhẫn nãi, đã khiến cho một kẻ hung hăng tàn bạo như
Xi Vưu cảm nhận được thế nào là tình người.
Sau khi Viêm Đế qua
đời, vô số người từng tấu trình lên Du Võng, ngay cả Vân Tang cũng e
ngại Xi Vưu một tay nắm giữ bình quyền, sợ rằng sau này sẽ soán ngôi
đoạt vị, chỉ mình Du Võng chưa hề nghi ngờ mảy may.
Tuy ngoài
miệng chưa từng thừa nhận, nhưng trong lòng Xi Vưu, Du Võng chính là
huynh trưởng của hắn