
vẻ háo hức.
A Hành bước vào bế Tiểu Yêu lên, vẻ trách móc: “Hiện giờ thân thể phụ
vương vẫn chưa hoàn toàn bình phục, người đừng lạm dụng linh lực. Chuyên Húc, về đi ngủ thôi.”
Chuyên Húc theo A Hành ra đến cửa, chợt ngoảnh lại hỏi Hoàng Đế: “Ông ơi, sáng mai cháu đến tìm ông được không?”
A Hành nhắc: “Sáng mai con phải học vẽ.”
Chuyên Húc phản bác: “Con không thích học mấy thứ đó, thích nghe ông và Tri Mạt, Ly Chu và Tượng Võng bàn bạc công việc kia.”
A Hành sững người, con trai Tứ ca lại không thích học vẽ là sao?
Chuyên Húc kéo tay áo nàng, nài nỉ: “Đi mà, cô cô.”
Hoàng Đế cũng bảo A Hành: “Ta vốn định nói chuyện này với con, nào ngờ cháu
nó đã tự động nói trước. Ta muốn giữ Chuyên Húc bên mình để đích thân
dạy dỗ nó.”
A Hành đưa mắt nhìn Chuyên Húc, thấy cậu nhóc vẫn
chưa hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói này. Trong mắt Chuyên Húc ăm
ắp khát vọng, cậu bé nhìn nàng đầy van nỉ, luôn miệng nài xin: “Đi mà,
cô cô, cô cô.”
A Hành dịu giọng: “Con đã muốn vậy thì từ mai trở đi, con sẽ theo ông nội để ông nội dạy bảo.”
Chuyên Húc mừng rỡ nắm chặt lấy tay A Hành.
Về đến tẩm điện A Hành giao Tiểu Yêu cho Chu Du chăm sóc, còn mình giúp
Chuyên Húc rửa mặt thay áo. Tuy ngoài mặt Chuyên Húc chẳng lộ vẻ gì,
nhưng trong lòng cậu cũng biết, cô cô thương mình hơn cả Tiểu Yêu.
A Hành đắp chăn cho Chuyên Húc, đậy chiếc vỏ sò đựng đầy Dạ Minh Châu bên giường lại, căn phòng tức thì tối om.
Nàng định quay ra, chợt Chuyên Húc cất tiếng: “Sau này lớn lên, con nhất
định sẽ bảo vệ cô cô và Tiểu Yêu, cả Chu Du nữa, không để ai hà hiếp mọi người đâu!”
A Hành bật cười mà lòng không khỏi xót xa. Một đứa
trẻ đang tuổi vô tư lự, vậy mà phải nếm trải nỗi đau mất cha mất mẹ, đến nỗi chỉ mong mình nhanh nhanh trưởng thành để bảo vệ những người thân
cận, không muốn mất thêm một người nào nữa. Nàng ngồi xuống bên giường
nhìn Chuyên Húc nhưng cậu nhóc đã nhắm nghiền mắt lại, dường như kẻ vừa
rồi lên tiếng chẳng phải mình. A Hành khẽ hôn lên trán cậu, đáp khẽ:
“Được.”
Đại quân Xi Vưu tiếng sát biên giới Hiên Viên thì dừng
lại, Xi Vưu yêu cầu Hoàng Đế đầu hàng, chỉ cần Hoàng Đế không bao giờ
tấn công Thần Nông nữa, đồng thời tạ tội với Viêm Đế Du Võng, hắn sẽ
không tiến đánh Hiên Viên.
Tri Mạt cực lực khuyên Hoàng Đế nhận
lời, ký hiệp ước với Thần Nông, thề không tiến đánh Thần Nông nữa để đổi lấy hòa bình. Tất cả triều thần đều cho rằng Hoàng Đế sẽ chấp thuận lời đề nghị của Xi Vưu, dù sao hắn cũng chỉ thu lại phần lãnh thổ thuộc về
Thần Nông, chẳng xâm phạm gì đến Hiên Viên cả.
Trái với dự liệu
của mọi người, Hoàng Đế không chấp thuận lời đề nghị của Xi Vưu. Ông
cương quyết tuyên bố: “Muốn ta thề trước toàn thiên hạ vĩnh viễn không
xâm phạm Thần Nông, tuyệt không thể được! Mộng tưởng cả đời ta chính là
thống nhất Trung Nguyên, ta thà chết cũng quyết không từ bỏ giấc mộng
này!”
Tri Mạt đương lúc khẩn khiết, cao giọng chất vấn: “Vậy còn bách tính Hiên Viên thì sao? Bệ hạ hãy hỏi xem bọn họ có nguyện chết vì Trung Nguyên hay không? Họ nhất định không bằng lòng! Họ chỉ muốn sống
yên ổn mà thôi!”
Hoàng Đế còn phải trông cậy vào Tri Mạt, không
muốn phát sinh xung đột với ông ta về vấn đề này, nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi: “Ngươi thấy ta có thể được coi là anh hùng chăng? Trong thiên hạ
có mấy kẻ có thể sánh được với ta?”
Tri Mạt nhất thời không nhận ra ý của Hoàng Đế, chỉ biết thành thật đáp: “Bệ hạ chẳng những là anh
hùng, mà còn là bá chủ thiên cổ! Xin bỏ qua cho thần cuồng vọng, thần
thấy Phục Hy đại đế cũng không bì được với bệ hạ.”
Hoàng Đế lạnh lùng nhìn Tri Mạt: “Thần Nông nằm giữa Trung Nguyên, lãnh thổ mênh
mông, sản vật dồi dào, địa linh nhân kiệt, hai đời Viêm Đế đều không ham chiến tranh, vậy mà vị bá chủ thiên cổ trong mắt ngươi như ta, tấn công Thần Nông còn khó khăn như vậy, ngươi cho rằng Hoàng Đế tương lai của
Hiên Viên có thể làm được hơn ư?”
Bây giờ Tri Mạt mới hiểu ý Hoàng Đế, ông ta trầm ngăm hồi lâu, đoạn khó nhọc đáp: “Không thể.”
“Ngươi nghĩ cứ yên phận ở mãi miệt Tây Bắc có thể khiến bách tính an cư lạc
nghiệp ư? Lỡ như Thần Nông tương lai sản sinh ra một vị Viêm Đế có hùng
tâm tráng chí thì Hiên Viên bị diệt quốc chỉ là chuyện trong chớp mắt
thôi. Nếu hiện giờ ta không nhổ cỏ tận gốc, nên đánh Thần Nông tới cùng, thì mấy ngàn năm nữa, sẽ tới lượt Thần Nông đánh chiếm Hiên Viên!”
Ánh mắt sắc bén của Hoàng Đế nhìn xoáy vào Tượng Võng và Ly Chu dưới thềm,
“Các ngươi có bằng lòng theo ta thống nhất Trung Nguyên không?”
Tượng Võng và Ly Chu lập tức quỳ xuống, hệt như mấy ngàn năm trước, khảng khái đáp: “Chúng thần thề chết phò tá bệ hạ!”
Tri Mạt chăm chú nhìn Hoàng Đế, ông không hề tán thành mộng tưởng của Hoàng Đế, nhưng Hoàng Đế cũng là người ông tôn kính tận đáy lòng, trên thế
gian này, có được mấy nam nhân can tâm xả thân vì mộng tưởng của mình
đây? Lại có được bao nhiêu nam nhân ôm ấp lý tưởng vô tiền khoáng hậu
như vậy?
Hoàng Đế tươi nét mặt, bước đến đứng giữa Ly Chu và
Tượng Võng, cười nhìn Tri Mạt hỏi: “Ba người chúng ta đều ở đây, huynh
đài, ngươi c