
ến dung mạo hắn toát lên sức cuốn hút lạ lùng, hễ
gặp một lần là nhớ mãi.
Chẳng hiểu sao Tây Lăng Hành chợt thấy
sờ sợ, không còn cảm giác thoải mái cười đùa mắng mỏ hắn như xưa nữa.
Nàng liền vùng khỏi tay Xi Vưu, “Chúng ta đâu phải thú vật, quyết đấu gì chứ?”
Xi Vưu cười phá lên: “Các con đực chỉ quyết đấu để giành
quyền giao phối cùng con cái khỏe đẹp thôi, chứ còn cô…” Hắn nhìn nàng
tặc tặc lưỡi rồi lắc đầu, tỏ ý chẳng con đực nào buồn ngó tới nàng hay
giao phối cùng nàng cả.
Câu nói của Xi Vưu quá đỗi thô thiển
khiến Tây Lăng Hành ngượng đỏ cả mặt, bây giờ nàng mới hiểu tại sao
người ta gọi hắn là súc sinh, liền bịt tai hét lên: “Xi Vưu, ngươi còn
dám nói bậy ta sẽ không nghe nữa đâu đấy.”
Ngắm Tây Lăng Hành
thẹn quá hóa giận, Xi Vưu bỗng thấy mê mẩn cả tâm thần, dục vọng ban sơ
nhất của giống đực rục rịch trào lên, hắn đột nhiên sán lại đặt lên môi
nàng một nụ hôn.
Tây Lăng Hành kinh ngạc đến đờ người, trợn trừng mắt nhìn Xi Vưu.
Xi Vưu xưa này hành sự rất lão luyện dứt khoát nhưng đây là lần đầu kề cận phụ nữ, hơn nữa còn là người con gái mình hằng yêu thương, lòng hắn khó tránh khỏi bối rối, trái tim vững vàng bình thản ngay cả khi sống chết
cận kề giờ đây lại đập rộn lên trong lồng ngực, ánh mắt chan chứa nhu
tình. Chừng như còn thèm thuồng vị ngọt ngào khi nãy, Xi Vưu lại cúi
xuống tham lam hôn Tây Lăng Hành, vừa hôn vừa vụng về quờ quạng, toan
lấn lướt thêm chút nữa.
Tây Lăng Hành sực tỉnh, vội cắn cho Xi
Vưu một cái thật đau khiến hắn ré lên lùi lại, trợn mắt nhìn nàng, vừa
ngượng ngùng vừa bối rối, hệt như một con thú nhỏ đang giận dữ.
Tây Lăng Hành lạnh lùng mắng: “Mùi vị thế nào? Lần sau ngươi còn dám, dám… như vậy nữa, ta sẽ… không nể nang đâu!”
Xi Vưu nhướng mày cười, lại biến thành Thú vương xảo quyệt tàn nhẫn, hắn
giơ ngón tay quẹt máu trên miệng rồi thè lưỡi liếm mép, chăm chú nhìn bờ môi Tây Lăng Hành thật lâu như hồi tưởng tư vị khi nãy, lát sau mới lên tiếng đáp, không quên xuyên tạc câu hỏi của nàng: “Mùi vị tuyệt lắm!”
Tây Lăng Hành giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chửi không lại, đánh
không được, đành quay người chạy ra khỏi rừng, căm hận ném lại một câu:
“Ta không muốn gặp đồ khinh bạc vô sỉ nhà ngươi nữa! Từ giờ chúng ta cắt đứt liên lạc!”
“Tốt quá tốt quá! Ta chán viết thư cho cô lắm rồi!”
Tây Lăng Hành chạy thẳng không buồn ngoái lại, đột nhiên hai mắt nàng đỏ
lựng cả lên, dù chính nàng cũng chẳng rõ mình bực bội chuyện gì nữa.
Đêm đó, Tây Lăng Hành trằn trọc hoài không ngủ nổi, nghe tiếng chuông gió
ngoài hiên cứ tinh tang mãi điếc cả tai, nàng bực bội tuột xuống giường, chạy lại bên cửa sổ, giật chuông gió quẳng đi.
Bốn bề xung
quanh đã yên tĩnh, nhưng nàng càng khó chịu hơn, cảm thấy mọi thứ im ắng đến rùng mình, nếu không có chiếc chuông gió kia bầu bạn mấy mươi năm
nay, có lẽ nàng đã nghẹt thở mà chết vì sự tĩnh lặng của Ngọc sơn rồi.
Một lúc lâu sau, nàng lại trở dậy nhìn đồng hồ nước, thấy mới tới canh hai, đêm nay sao mà dài đằng đẵng, nàng còn sáu mươi năm nữa, là bao nhiêu
đêm đằng đẵng thế này đây?
Tây Lăng Hành uể oải nằm xuống nhắm
mắt, cố dỗ giấc ngủ, có điều vừa trở mình nàng đã thấy không ổn, vội mở
bừng mắt, liền trông thấy Xi Vưu đang nằm bên mép giường, một tay chống
đầu, tay kia giơ chiếc chuông gió vừa bị nàng quẳng đi khi nãy, cười hì
hì nhìn nàng.
Tây Lăng Hành quá đỗi kinh ngạc chỉ biết ngây
người ra nhìn hắn, lát sau mới lấy lại được phản ứng, vội vận đủ mười
phần linh lực tấn công Xi Vưu, những mong đập chết tên vô lại coi trời
bằng vung này cho hả!
Xi Vưu chẳng buồn động tay đã nhẹ nhàng
hóa giải được đòn tấn công của nàng, còn giở giọng trêu chọc: “Sao nha
đầu bừng bừng sát khí thế?”
Trong lúc hắn nói, trên giường bỗng mọc ra mấy sợi dây leo xanh mướt, trói chặt lấy tứ chi nàng.
Biết linh lực đôi bên chênh lệch quá xa, bản thân mình đấu không lại Xi Vưu, Tây Lăng Hành lập tức thay đổi sách lược, hét lớn: “Cứu mạng, cứu
mạng…”
Xi Vưu chống má ung dung nhìn nàng, cười thích thú như
đang đợi để thưởng thức sự ngốc nghếch của nàng, xem xem mất bao lâu
nàng mới phản kháng lại được. Hắn đã dám đến, đương nhiên nào có sợ gì.
Sực hiểu ra hắn đã hạ cấm chế, tiếng hét trong này chẳng thể truyền ra
ngoài, nàng liền im bặt, nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn làm gì
đây?”
Xi Vưu cười cười ngồi dậy cởi đồ ra, Tây Lăng Hành tái
mặt, vẻ trấn tĩnh vờ vịt nãy giờ biến mất, cặp mắt nàng hằn nét kinh
hoàng: “Ngươi dám!”
“Ta không dám à? Khắp thiên hạ chỉ có chuyện ta không muốn, chứ nào có chuyện ta không dám!” Hắn thản nhiên giơ tay
cởi y phục của nàng, vẻ mặt tàn nhẫn vô tình.
Ánh mắt Tây Lăng
Hành đầy khổ đau thất vọng, nàng gằn từng tiếng: “Tuy hiện giờ ta chẳng
cách nào kháng cự nổi ngươi, nhưng ngươi hãy nhớ lấy, trừ phi ngươi giết luôn ta, bằng không sẽ có ngày ta đập nát xương ngươi.”
Xi Vưu
cười phá lên, lập tức dịu ngay nét mặt, vỗ vỗ má nàng: “Đùa với cô vui
ghê, mới giỡn tí đã giận đùng đùng lên rồi, cô tưởng ta định làm vậy với cô thật sao?”
Tây Lăng Hành bị quay mòng mòng, ch