
.
Mễ Đóa vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng không sao hiểu nổi A Hành, “Chính vì
chúng tôi phải chia tay nên mới nắm lấy mọi cơ hội được ở bên nhau, gắng hết sức mà gặp gỡ.”
A Hành không nói rõ được quan điểm của Mễ
Đóa đúng ở chỗ nào, nhưng cũng không biết là sai ở đâu cả. Có lẽ, tại
vùng rừng núi cách xa thế tục này thì quan điểm đó đúng, còn ở chốn phồn hoa đầy những phép tắc lễ nghi thì quan điểm đó lại sai.
Nàng
không muốn Kim Đan rời xa Mễ Đóa nhưng cách duy nhất để Mễ Đóa có thể
lấy Kim Đan là trong nhà phải có thêm một người phụ nữ cáng đáng gia
đình.
Nàng đề nghị Mễ Đóa tìm Vu sư đến xem bệnh cho bà mẹ nhưng Mễ Đóa nói năm ngoái Kim Đan cùng mấy gã trai trong bản đã khiêng mẹ
mình tới bản Xi Vưu, tiếc rằng Đại vu sư nói bệnh này sức người chẳng
thể chữa nổi, đành phó mặc cho ý trời.
Nàng biết trên đời này có những căn bệnh không cách nào trị nổi, ngay cả Viêm Đế y thuật đứng đầu thiên hạ cũng đâu cứu được con gái Dao Cơ của mình.
Lòng đầy
bực bội, nàng bèn chạy thẳng tới đỉnh núi vắng vẻ thăm A Tệ cùng Liệt
Dương, trông thấy hai bọn chúng đang vờn nghịch chiếc tay nải lộn xộn cả lên, hại nàng phải sắp xếp lại. Đột nhiên giữa đống đồ đạc linh tinh, A Hành nhìn thấy một túi đào khô.
Đây là đào tiên mà nàng hái
trên Ngọc sơn, đem phơi khô để A Tệ và Liệt Dương ăn vặt, nhưng chúng ăn suốt mấy chục năm đã chán ngấy, chẳng buồn đụng đến nữa.
A Hành liền cầm một miếng lên, tiện tay bỏ vào miệng nhai rồi nhảy dựng lên chạy xuống núi.
Nàng định dùng đào tiên để cứu mẹ Mễ Đóa nhưng đã có tiền lệ của A Tệ, nàng
không dám trực tiếp cho bà ta ăn mà ngâm một miếng vào nước rồi cho bà
uống thứ nước đó.
Ngày đầu tiên, A Hành vừa chữa vừa nơm nớp lo
sợ, may sao mẹ Mễ Đóa chẳng xảy ra chuyện gì, đến ngày thứ hai, bà bắt
đầu thấy đói muốn ăn cơm khiến Mễ Đóa kinh ngạc, nửa mừng nửa tủi bởi đã bốn năm nay, mẹ cô chưa hề chủ động đòi ăn cơm bao giờ.
Thấy có vẻ hiệu quả, A Hành lại tiếp tục ngâm đào khô với nước.
Sau ba ngày uống nước đào khô, mẹ Mễ Đóa dần ăn uống được, tuy vẫn chưa thể ngồi dậy nhưng rõ ràng bệnh tình đã có chuyển biến tốt, chỉ cần từ từ
điều dưỡng, sớm muộn sẽ xuống đất đi lại được.
Trở về bản, nghe
nói bệnh tình mẹ Mễ Đóa đã đỡ, Kim Đan liền khiêng ngay con dê béo nhất
trong nhà hăm hở sải bước tới nhà Mễ Đóa, ngắc ngứ nói không nên lời,
chỉ biết ấn con dê béo múp vào lòng A Hành.
A Hành hoảng hốt vội nhảy tót lên bàn gọi Mễ Đóa kêu cứu, nàng vừa trợn mắt vừa nhìn con dê
vừa hú vía nhủ thầm: may mà không phải một con trâu.
Mễ Đóa từ
trong phòng mẹ mình chạy ra, trông thấy Kim Đan, cô sững người rồi bưng
mặt ngồi thụp xuống đất khóc òa lên, ông nội cô ngồi bên bếp lửa cũng
phải quay đi, lấy tay che mặt lén lau nước mắt.
A Hành thấy vậy
liền tụt xuống bàn, vỗ vỗ lưng Mễ Đóa an ủi, “Đừng khóc, đừng khóc mà,
sao lúc Kim Đan ca ca của cô đi cô không khóc mà giờ y quay về lại khóc
lóc thế này?”
Tin A Hành trị khỏi bệnh cho mẹ Mễ Đóa đã lan khắp bản, người bệnh trong bản bắt đầu lũ lượt kéo tới nhờ xem bệnh khiến
nàng kinh hồn bạt vía, nhưng đã lỡ ăn cơm và uống Ca tửu khắp các nhà
trong bản nên chẳng thể từ chối được, đành sao y bản chính, tiếp tục
dùng nước ngâm đào khô mà chữa bệnh thôi. Vừa ngâm đào vào nước, nàng
vừa thầm khấn Vương Mẫu, chỉ mong rằng mấy trái đào ngàn năm nở hoa,
ngàn năm nữa mới ra quả này của bà thật sự lợi hại như người đại hoang
vẫn đồn đại.
Trong lúc A Hành nơm nớp lo sợ, những người dùng
nước của nàng dẫu bệnh chẳng lui thì cũng đỡ hẳn đau đớn, ít nhất có thể bình tĩnh thản nhiên mà chờ chết.
Mọi người mừng rỡ bèn mượn
lời ca tiếng hát để tỏ lòng cảm kích đối với nàng, theo tiếng ca lanh
lảnh, tiếng thơm về y thuật của A Hành cũng từ từ lan ra khắp trăm thôn
bản lớn nhỏ của Cửu Lê tộc. Người mang bệnh nặng đều ấp ủ một tia hy
vọng, tới cầu khẩn A Hành. Bọn họ trèo đèo lội suối, băng rừng vượt sông mà tới, dắt theo những con trâu đầu cơ nghiệp, những con gà mái mắn đẻ
nhất trong nhà, thành khẩn quỳ xuống trước A Hành, gương mặt sạm đen vì
sương gió đầy vẻ mong mỏi và van xin.
A Hành không sao cự tuyệt
nổi, đành phải nhận lấy. Thực lòng nàng vẫn luôn muốn ra đi, nhưng chẳng rõ vì sao, hễ tới lúc định đi nàng lại lần lữa, nhủ lòng nấn ná thêm
một ngày. Nàng cũng không rõ rốt cuộc thứ gì đã níu chân mình lại nữa,
có lẽ là cảnh nước non hùng vĩ mỹ lệ của Cửu Lê, có lẽ là những gương
mặt chất phác nhiệt tình của người dân bản Đức Ngõa, có lẽ là khúc ca
phóng khoáng mà nồng nàn hay vò Ca tửu đậm đà sóng sánh, có lẽ là những
quả dại ngọt lành mà các cô gái âm thầm để lại trước cửa nhà, có lẽ là
những bàn tay trẻ nít nhỏ bé đen sạm nắm lấy chéo áo nàng, cũng có lẽ
chỉ là tiếng hò trâu kéo cày ngoài ruộng cũng nên.
Bởi vô vàn lý do không sao nói rõ ấy, nàng cứ thế ở lại nơi này hết ngày này sang ngày khác.
Sáng sớm ra, A Hành vừa mở mắt đã bắt đầu đấu tranh tư tưởng, không biết hôm nay có nên đi hay không?
Nàng cứ một lát nghĩ lý do nên đi lại một lát nghĩ lý do nên ở, cuối cùng
quên hết sạch mọi lý do, chỉ băn khoăn không