
biết bệnh tình Xi Vưu rốt
cuộc ra sao, chẳng hiểu Vu vương đã giải được độc cho hắn hay chưa nữa?
Liệu có phải hắn đã quay về Thần Nông sơn rồi không nhỉ?
Trằn
trọc mãi, đột nhiên nàng cảm thấy buổi sáng hôm nay rất lạ, chẳng nghe
thấy tiếng đàn ông gọi nhau đi làm, cũng không nghe thấy tiếng phụ nữ
mắng con, tiếng trẻ nhỏ khóc lóc… cả bản đều im phăng phắc như tờ.
Nàng vội vã chạy xuống thang, liền trông thấy Vu vương đang quỳ trước cửa
nhà, dập đầu sát đất, lưng cong tựa cánh cung, hệt như một bức tượng
người thành tâm cầu khẩn.
Cả bản lặng phắc, mọi người đều lấp ló đằng xa, hoang mang nghi hoặc nhìn lại bên này, không hiểu sao vị Vu
vương vĩ đại của họ lại quỳ sụp trước mặt A Hành.
A Hành vội cúi xuống đỡ lão dậy, hoảng hốt hỏi: “Xi Vưu vẫn chưa giải được độc ư?”
Thấy Vu vương lắc đầu, nàng nói ngay: “Chúng ta tới bản Xi Vưu đi.”
Đại vu sư dắt A Hành lên đài tế, trông thấy Xi Vưu đang nằm giữa đài, nàng bèn quỳ xuống xem xét vết thương của hắn.
Vu vương nói: “Tuy vết kiếm thương lợi hại thật, nhưng được linh khí núi
sông Cửu Lê bảo hộ, vết thương của Xi Vưu đại nhân có thể từ từ lành
lại.”
A Hành vội hỏi: “Vậy vấn đề trí mạng là chất độc kia ư?”
Vu vương gật đầu, “Tộc Cửu Lê rất giỏi sai sử độc vật, nổi tiếng khắp đại
hoang về dùng độc, nhưng chúng ta thiên về trùng độc, còn đây lại là độc dược, lão nghĩ nát óc cũng không giải nổi.”
“Lão biết Xi Vưu bị Đại ca ta đả thương mà còn dám xin ta cứu hắn ư? Lão không sợ độc này là do chúng ta hạ à?”
“Lão sống trên đời đã chín mươi hai năm, chuyện khác có lẽ chẳng biết được
bao nhiêu, nhưng lòng người thì đã thấy nhiều rồi,” Vu vương vuốt đoạn
kiếm gãy trong tay, trầm giọng nói: “Kiếm là do thợ rèn dốc hết tâm
huyết tạo nên, nếu lòng kẻ rèn kiếm không coi trời đất vào đâu thì chẳng thể rèn nổi thanh kiếm có khí thế nuốt trời diệt đất, kẻ rèn ra được
thanh kiếm thế này nhất định sẽ không trao nó cho người tùy tiện dùng
độc, xem thường kiếm hồn đâu.”
A Hành ngước mắt nhìn Vu vương, im lặng.
Vu vương lại nói tiếp: “Kẻ hạ độc này vô cùng tàn nhẫn, chất độc đã tiềm
phục trong người Xi Vưu đại nhân từ lâu, ít ra cũng phải mấy chục năm
rồi, hàng ngày chẳng có gì khác lạ, chỉ tới khi ngài bị thương nặng,
phải vận linh lực trị thương thì mới phát tác. Độc tính sẽ theo linh lực vận hành mà lan đi khắp cơ thể, khiến đại nhân chẳng những không thể
dùng linh lực trị thương mà còn chẳng thể vận linh lực bức độc nữa, chỉ
đành bó tay chờ chết. Linh thể của Xi Vưu đại nhân đã không chống chọi
nổi nữa rồi…” Sắc mặt Vu vương vô cùng buồn bã.
“Các Đại vu sư đề nghị lão tới Thần Nông sơn cầu cứu, nhưng lão đã khước từ.”
“Tại sao thế?”
“Nghe sư phụ nói Xi Vưu đại nhân lớn lên ở nơi hoang dã, nắm rõ mọi thứ độc
trùng độc thảo, tuy lão được tôn làm Vu vương của Cửu Lê, lại nhờ giỏi
dùng độc mà được người đại hoang gọi là Độc vương, ngay cao thủ Thần tộc cũng phải nhường nhịn ba phần, nhưng lão chẳng cách nào hạ độc dược đại nhân, vậy kẻ có bản lĩnh hạ độc làm hại Xi Vưu đại nhân chỉ có thể là
cao thủ Thần tộc am hiểu dược tính mà thôi. Trên đời này, Thần Nông
vương tộc thông thạo y thuật nhất, kẻ hạ độc này có lẽ cũng xuất thân từ đó, làm sao lão dám đi cầu cứu bọn họ đây? Nếu Xi Vưu đại nhân phải
chết, lão mong rằng ngài có thể yên nghỉ ở dải non nước Cửu Lê này.”
Nghe lão nói vậy, A Hành càng thêm phần kính trọng lão nhân cơ trí trước mặt.
Nhưng giờ phải làm sao đây? Không thể cầu cứu Thần Nông, không thể cầu cứu
Cao Tân, càng không thể cầu cứu Hiên Viên được. Nghĩ đi nghĩ lại, A Hành cảm thấy mình đã cùng đường, chẳng có ai để trông chờ cả.
Thấy A Hành lộ vẻ lo lắng, Vu vương có phần bứt rứt, “Tây Lăng cô nương đừng
quá tự trách mình. Tộc Cửu Lê chúng ta sùng bái trời đất, xem trọng hiện tại trước mắt, chỉ theo đuổi lạc thú tức thời, chuyện sống chết giao cả cho trời đất quyết định. Dù phải chết như thế này, lão nghĩ Xi Vưu đại
nhân cũng chẳng có gì ân hận đâu.”
A Hành sầm mặt: “Xi Vưu nhất
định không muốn chết tức tưởi thế này, dù có chết hắn cũng phải khiến
tất cả những kẻ căm hận mình khốn đốn mới cam.” Nói rồi A Hành thoáng lộ nụ cười.
Vu vương không kìm được cũng cười theo, “Yêu bằng cả
sinh mệnh, lại dùng cái chết mà trả hận, đó mới chính là người Cửu Lê,
kẻ khác thấy chúng ta man rợ hung ác, thực ra chỉ chúng ta mới hiểu rõ
sự trân quý của mạng sống, chúng ta sợ chết nhưng không khiếp nhược
trước cái chết, bởi thế lão có thể dốc hết sức chữa trị cho Xi Vưu đại
nhân, nhưng cũng có thể bình thản nhìn ngài ra đi.”
A Hành nói:
“Cảm ơn lão đã giảng giải, có điều Xi Vưu còn nợ ơn cứu mạng của ta hai
lần, ta chưa đòi lại, hắn đừng mơ quỵt nợ dễ dàng như vậy!”
A
Hành ngẩng đầu huýt dài một tiếng, theo tiếng huýt, Liệt Dương và A Tệ
từ trời bay xuống, đậu trên đài tế. Nàng xoa đầu A Tệ dỗ dành, “Xi Vưu
bị bệnh, ta muốn xin ít máu của mày được không?” A Tệ lớn lên ở Ngọc
sơn, ăn đào tiên uống ngọc tủy nên cơ thể cũng ngưng tụ linh khí đất
trời của Ngọc sơn.
A Tệ nghe nói liền cúi đầu dịu dàng cọ cọ vào người A Hành n