
g tái mặt, sững sờ nhìn mình, A Hành hỏi tiếp: “Giờ lão còn muốn ta cứu hắn nữa không?”
Vu vương lắc đầu quầy quậy, nàng buông một câu: “Tốt lắm,” rồi vỗ vỗ lên
mình A Tệ, A Tệ liền cất cánh cõng nàng bay lên, khiến những chiếc
chuông gió quanh đài tế lại được dịp rung lên leng keng một tràng.
Nghe tiếng chuông gió leng keng, A Hành thoáng ngẩn người, thuở còn ở Ngọc
sơn, nàng cũng treo dưới hiên nhà một chiếc chuông gió như thế này, giờ
đây hồi tưởng lại, dường như những bức thư của Xi Vưu chính là sắc màu
duy nhất suốt sáu mươi năm đằng đẵng ấy.
Nhớ tới chuyện cũ, nàng vừa vuốt đầu A Tệ, vừa hỏi: “Ta không hiểu y thuật, ở lại cũng chẳng
giúp được gì nhỉ. Người trên đại hoang vẫn lén gọi Vu vương của Cửu Lê
tộc là Độc vương, nhất định lão sẽ cứu được Xi Vưu, mày bảo có phải
không, A Tệ?”
Chẳng một ai đáp lời nàng, có điều, nàng cũng chỉ muốn thuyết phục bản thân mình mà thôi.
Lúc nàng về tới bản Đức Ngõa, ông lão Đức Ngõa và Mễ Đóa mới ăn xong cơm chưa lâu.
A Hành lên tiếng chào hỏi: “Cháu về ăn cơm rồi đây.”
Thấy nàng trở về, Mễ Đóa vui vẻ đi hâm lại thức ăn, trong khi ông lão cười
khà bảo: “Sáng mai lão nói với trưởng bản một tiếng rồi sẽ đưa cô tới
bản Xi Vưu.”
“Không cần đâu, cháu đã giải quyết xong việc rồi, khỏi cần tới bản Xi Vưu nữa.”
“À, thế thì hay quá.”
Người Cửu Lê nấu rượu rất ngon, Ca tửu của họ nồng nàn ngọt lịm khiến A Hành
vừa uống đã mê, thấy nàng thích thú, ông lão càng thêm vui vẻ, cười đến
rung cả râu.
Trước sự thết đãi nhiệt tình của ông lão và Mễ Đóa, A Hành đã được ăn một bữa tối cực kỳ thịnh soạn.
Trong lúc chuyện trò, A Hành biết được Mễ Đóa tuổi đã lớn, đáng lẽ phải lấy
chồng từ lâu nhưng con dâu của ông lão ốm nặng, nằm liệt giường, quanh
năm mọi chuyện lớn nhỏ ở nhà đều trông vào Mễ Đóa, bởi thế mà cô lần lữa chưa chịu gả đi.
Phòng của Mễ Đóa là gian phòng đẹp nhất trong nhà, cô nhường lại cho A Hành.
Người Cửu Lê luôn dành cho khách những gì tốt đẹp nhất, đây là đạo đãi khách
của họ, cảm nhận được điều đó, A Hành chẳng còn cách nào khác hơn là
tiếp nhận.
Rửa mặt xong xuôi, nàng bèn ra ngồi trước bàn trúc hong tóc.
Vành trăng non nhạt nhòa treo giữa nền trời đen thẫm, gió đêm từ trên núi
đưa xuống mang theo hương thơm cây cỏ, khe suối gần đó róc rách chảy như đang ngân nga một khúc nhạc đồng quê.
Một người đàn ông từ dưới núi đi lên, ngồi xuống tảng đá lớn bên bờ suối thổi sáo.
Bỗng cửa nhà cót két hé ra, Mễ Đóa nhanh như sóc chạy về phía con suối,
thoáng chốc, A Hành trông thấy hai bóng người ôm chầm lấy nhau.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng chuyện trò.
“Khách ăn cá ta bắt có thích không?”
“Thích lắm, luôn miệng khen ngon.”
“Đó là tại muội nấu ăn ngon.”
Hai người cứ thế dìu nhau mà lên núi.
A Hành chợt nhoẻn cười, đưa mắt trông về phía núi xa, thầm nghĩ, chàng
như cây lớn, thiếp tựa dây mây, cây lớn che chở cho dây mây, dây mây
quấn quýt quanh cây lớn, gió táp mưa sa vẫn chẳng rời, mãi mãi bên nhau
hoài khăng khít.
Phòng bên chợt vang lên tiếng ho sù sụ, cùng tiếng uống nước ừng ực.
Ông lão đã tỉnh rồi, liệu lão có biết cháu gái mình lén lút hẹn hò với bạn tình không nhỉ?
A Hành thấy hơi thắc mắc, nhưng cũng chẳng lấy thế làm lo lắng. Nam hoan
nữ ái vốn là chuyện tự nhiên trong trời đất, chỉ là ở vùng này, nó vẫn
giữ nguyên những nét ban sơ thuần phác mà thôi.
Chẳng hiểu sao
hình bóng Xi Vưu lại hiện ra trước mắt nàng, hắn đã lớn lên giữa một
vùng non nước thế này ư? Liệu hắn có biết đánh cá không? Hắn cũng biết
hát những khúc sơn ca lanh lảnh mà tình tứ như vậy sao? Hắn đã từng hát
cho ai nghe chưa nhỉ…
Đêm đó A Hành gối đầu lên những gió mát trăng trong giữa núi rừng, chìm vào giấc mộng thơm ngây ngất.
Sáng hôm sau, tiếng gà trống gáy le te đánh thức nàng dậy.
Bình minh ở đây chẳng hề đượm vẻ tịch mịch chết chóc như trên Ngọc sơn, cũng không có loan kêu phượng hót líu lo êm tai như tại Triêu Vân phong.
Sáng sớm ra mọi người gặp nhau đều niềm nở hỏi chào, tiếng mấy cô thiếu nữ
lao xao hẹn nhau đi hái dâu, tiếng đám đàn ông lấy công cụ loảng xoảng,
tiếng các bà mẹ cao giọng mắng con, tiếng đám trẻ khóc lóc ầm ĩ hòa cùng tiếng bò rống ò ò, dê kêu be be và gà mái cục ta cục tác…
Rất ồn ào! Nhưng…
A Hành mỉm cười, nhưng cũng đầy sức sống!
Nàng còn gặp cả mẹ của Mễ Đóa, bà đau ốm quanh năm, bị bệnh tật giày vò đến
nỗi chỉ còn da bọc xương, chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh.
A
Hành cũng biết người yêu của Mễ Đóa tên là Kim Đan, hai hôm nay không ở
trong bản, theo lời Mễ Đóa thì y sang bản khác tìm vợ. Nghe vậy A Hành
kinh ngạc, “Chẳng phải hai người là… Cô không giận sao?”
Mễ Đóa
cười khổ lắc đầu, “Mẹ tôi nằm liệt giường, em trai còn nhỏ dại, giờ đây
tôi là người phụ nữ duy nhất trong gia đình, cả nhà không thể không có
tôi được, y đã đợi tôi bốn năm rồi, chẳng thể đợi thêm nữa đâu.”
“Vậy hai người phải chia tay sao?”
“Ừm, sau này y phải đối tốt với người con gái khác thôi.” Mễ Đóa lộ vẻ buồn rầu nhưng vẫn gượng cười đáp.
“Cô biết hai người phải chia tay mà đêm đến vẫn… vẫn lén lút hẹn gặp y ư?” A Hành thắc mắc