XtGem Forum catalog
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327204

Bình chọn: 8.00/10/720 lượt.

hư an ủi.

A Hành lại quay sang bảo Vu vương: “Làm phiền ngài rồi.”

Vu vương cầm bát ngọc cùng dao bạc vẫn dùng khi cúng tế bước tới bên A Tệ, A Tệ hiểu ý liền giơ chân trước lên để lão kề dao cắt một nhát, máu

tươi trào ra, mùi hương lạ lùng cũng bốc lên sực nức.

A Hành

quay lưng lại phía bọn họ, tự cắt cổ tay mình và Xi Vưu, đưa tay nắm lấy tay hắn để máu độc trong người Xi Vưu chảy sang cơ thể mình.

Thấy Vu vương bưng bát máu sóng sánh lại gần, A Hành liền bảo lão cho Xi Vưu uống, “Máu này không giải được độc nhưng cũng có thể trì hoãn độc tính

khỏi lan ra, hàng ngày lão cắt một bát máu trên người A Tệ cho hắn uống, ta phải đi một thời gian, mấy ngày nữa sẽ cho Liệt Dương mang thuốc

giải về.”

Dứt lời A Hành quay gót bỏ đi nhưng vừa đi được mấy

bước, nàng bỗng thấy gấu váy bị thứ gì đó níu lại, không đi được, bèn

ngoảnh lại nhìn, phát hiện Xi Vưu đang nắm chặt lấy gấu váy mình.

Vu vương nói: “Xi Vưu đại nhân không muốn để cô nương đi.”

A Hành đành dùng linh lực gỡ tay hắn ra rồi ghé tai nói nhỏ: “Ta không để ngươi chết đâu.” Nói rồi nàng rảo chân bước xuống đài tế.

Không có A Tệ để cưỡi, A Hành không đi nhanh được, lại thêm Liệt Dương cứ lởn vởn bay lòng vòng trên đầu nàng, chẳng hề có vẻ sốt ruột như hôm qua. A Hành dốc hết sức vận linh lực, vừa để đi lại cho nhanh, vừa để độc tính lan khắp toàn thân. Một người một chim đi suốt một ngày đường, xa khỏi

Cửu Lê tộc.

Đến chập tối, khi mặt trời đã nhuốm sắc hoàng hôn

lên khắp đất trời, sắc mặt A Hành bắt đầu tái dần, tim đập chậm lại, từ

từ cảm thấy nghẹt thở. Nàng đành ngồi xuống dưới gốc cây nghỉ chân.

Liệt Dương đậu xuống trước mặt, lo lắng nhìn nàng rồi kêu lên quang quác khiến tất cả chim chóc trong rừng đều rớt cả xuống đất.

A Hành xé một mảnh tay áo buộc vào chân Liệt Dương, ra lệnh, “Tới Thần

Nông sơn, tìm Vân Tang đi.” Nàng thở hổn hển, không sao nói tiếp được

nữa, đành dựa vào thân cây, đưa tay chỉ lên trời.

Liệt Dương lại ngẩng đầu kêu quác quác, gọi tất cả chim chóc xung quanh run rẩy bay

đến, con trước con sau tự động vây quanh A Hành. Nhanh như chớp, Liệt

Dương dang cánh bay vút lên, thoáng chốc đã mất hút.

Nơi này đã

nằm trong địa phận Thần Nông, với đà bay của Liệt Dương, ắt chẳng bao

lâu sẽ đến nơi. Dẫu kẻ khác có trông thấy mảnh tay áo đó cũng chẳng hiểu là ý gì, càng không thể phát hiện tính mạng Xi Vưu chỉ còn trong sớm

tối, nhưng Vân Tang đã theo mẹ nàng học nghệ mười năm, rất dễ nhận ra

vải vóc do bà dệt thành, hễ nhìn qua là biết nàng đang cầu cứu, chắc hẳn sẽ đến ngay.

A Hành không gắng gượng nổi nữa, từ từ nhắm mắt lại.

Dưới bóng chiều tà, giữa nơi rừng vắng, bầy chim bị Liệt Dương uy hiếp từng

con từng con lần lượt nằm xuống thành một tấm bình phong sặc sỡ đủ màu,

bao bọc A Hành ở giữa.

A Hành lờ mờ thấy ánh vàng lấp lánh trước mắt mình, hình ảnh Xi Vưu hết lần này sang lần khác cứ hiện lên trong

lòng, lại thêm cả những bức thư trao đi gửi lại suốt sáu mươi năm, thì

ra, trí nhớ của nàng tốt đến mức chính nàng cũng kinh ngạc, bao nhiêu

thư từ như thế mà vẫn nhớ rõ mồn một.

“Ngang qua Khâu Thương, hoa đào nở đỏ rực hai bên bờ, thấy cô gái giặt lụa bên suối, ta lại nhớ cô.”

A Hành chợt nhoẻn miệng cười, mùa hoa năm nay đã qua rồi, để sang năm đi, sang năm nàng muốn ngắm hoa đào ở nhân gian, ắt hẳn còn đẹp hơn hoa đào trên Ngọc sơn nhiều. Thật ra nàng vẫn luôn muốn hỏi Xi Vưu tại sao là

“lại nhớ”, lẽ nào ngươi thường nhớ tới ta ư?

A Hành từ từ mất đi ý thức nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười, trong lòng còn đọng lại cảnh

tượng bình yên mà tươi đẹp sau cùng: dải nước biếc Khâu Thương uốn lượn

như một chiếc đai bích ngọc, Xi Vưu vận tấm áo đỏ rực đứng trước mũi

thuyền thả trôi theo dòng, khắp vài dặm ven bờ hoa đào nở rộ, ngào ngạt

hương đưa, đẹp tươi rạng rỡ.

A Hành tha thiết mong Vân Tang đến nhưng nàng không biết rằng bấy giờ Vân Tang không ở Thần Nông.

Sau khi từ biệt Thiếu Hạo và A Hành tại hẻm núi hoang, Vân Tang liền cải trang đi thẳng tới Cao Tân.

Trước nay nàng chỉ trăn trở với những âu lo của mình mà chẳng hề để tâm tới

cảm nhận của Nặc Nại, y là thần tử, cũng là bạn của Thiếu Hạo nhưng đêm

hôm mưa gió lại ôm ấp thê tử Thiếu Hạo suốt đêm, Cao Tân lễ giáo nghiêm

ngặt, Nặc Nại tính tình thanh cao, sau đêm đó, y đã bất lực, hoảng hốt,

nhục nhã, hổ thẹn đến nhường nào?

Bất lực vì mình không kiềm chế nổi tình cảm, hoảng hốt sợ chuốc lấy đại họa cho gia tộc vì dám giành

vợ của vương tử, nhục nhã vì sự đê hèn bỉ ổi của bản thân, hổ thẹn vì đã phản bội bạn bè. Có lẽ chỉ vùi đầu vào sa đọa suốt ngày, tự chà đạp bản thân, y mới có thể đối mặt với Thiếu Hạo, nhưng Thiếu Hạo lại chẳng hay chẳng biết, còn lo lắng quan tâm, khuyên nhủ y giữ mình trong sạch, hẳn mỗi sự quan tâm chân thành đó cũng chính là một lần lăng trì giày vò y, khiến y càng thêm căm ghét khinh bỉ bản thân mình.

Khi gặp gỡ

trên Ngọc sơn, Vân Tang chỉ nhất thời xúc động mà thăm dò, nào ngờ có

ngày sự vô tâm của nàng lại bị bè lũ Yến Long lợi dụng, đẩy Nặc Nại cùng cả gia tộc, thậm chí cả ngôi vị tương lai của Thiếu Hạo v