
trò quái quỷ gì thế? Sao tự nhiên lại đóng giả làm học sinh chăm chỉ thế hả?”
Vịnh Lục xách cặp bước ra khỏi trường, lấy tay vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi tung lên, “Chắc là tâm huyết đang trào dâng,
hôm qua em nghe chị nói với bố mẹ muốn thi vào trường Nhất Trung.”
“Trường Nhất Trung á? Dựa vào học lực của cô ấy hả? Điên rồi à?” Triệu Ngôn Từ kinh ngạc kêu to.
“Em cũng thấy vậy, trường Nhất Trung làm gì dễ vào như thế.” Vịnh Lục vuốt
gọn lại mái tóc, chỉnh sửa lại cổ áo đồng phục của trường, ngay ngắn
ngồi nghiêng một bên sau xe đạp. Một làn gió thổi đến, mái tóc dài bay
bay, đẹp hệt như một tiên nữ, thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh đó,
chỉ có điều, cô ngồi ở sau xe đạp của Triệu Ngôn Từ, các nam sinh cho dù có thèm muốn như thế nào cũng đành phải vứt bỏ mộng tưởng về cô, “Em
cũng thi trường Nhất Trung, anh Ngôn Từ, anh định thi trường nào thế?”
Triệu Ngôn Từ không trả lời, đột nhiên đạp mạnh, phóng xe như bay, Vịnh Lục
kêu lên thất thanh, vội vàng nắm chặt lấy áo của Ngôn Từ, đôi môi căng
mọng được cô lén lút thoa một chút son dưỡng môi cong lên, vẽ ra một nụ
cười ngọt ngào, e thẹn chỉ có riêng ở các bạn gái.
Trước khi nghỉ hè, kỳ thi lên cấp ba đến hẹn lại lên, thời tiết chớm hè không nóng nực lắm, bên trong bên ngoài phòng thi đều như nước sôi lửa bỏng. Long Vịnh Thanh nước đến chân mới nhảy, trước kỳ thi, dùng nghị lực kinh người
liên tục thức đêm một tuần liền, sau khi thi xong môn cuối cùng, kết quả là mệt quá sinh bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi. Triệu Ngôn Thuyết
ngồi bên cạnh giường cô, vừa đau lòng vừa không biết làm cách nào trách
móc cô, “Thi không đậu cũng chẳng sao, làm gì mà em bạt mạng thế?”
“Đúng rồi đó, chị thi vào trường Tứ Trung, Ngũ Trung, không phải là cũng đều
là đi học sao? Mà cũng chẳng có ai kỳ vọng chị nhất định phải vào học
trường Nhất Trung.” Vịnh Lục ngồi một bên cắn hạt dưa, lạnh lùng nói.
Long Vịnh Thanh toàn thân rã rời, đau đầu muốn chết, chẳng muốn nói gì, dứt khoát nhắm mắt ngủ tiếp.
Tiếp theo đó là điền nguyện vọng, Triệu Ngôn Thuyết, còn có cả Vịnh Lục,
đương nhiên là chọn trường Nhất Trung, điều này đương nhiên là chẳng có
gì phải băn khoăn, nhưng Long Vịnh Thanh, mặc kệ sự phản đối từ phía gia đình, cũng chọn trường Nhất Trung. Điều làm mọi người bất ngờ hơn nữa
là Triệu Ngôn Từ cũng chọn trường Nhất Trung.
Đối diện với sự
chất vấn của mọi người, Triệu Ngôn Từ chẳng thèm để ý, “Có gì đâu? Long
Vịnh Thanh chọn vào đó được, chẳng nhẽ con không được? Lần này con thi
rất tốt, mỗi tờ giấy thi con đều viết hết từ đầu đến cuối, chẳng để
trắng tờ nào.”
“Ngôn Từ, con có cần phải suy nghĩ lại không?” Mẹ Triệu lo lắng.
“Con mặc kệ, không cho con học trường Nhất Trung, con sẽ không thèm đi học
nữa, để con vào công ty của ba làm việc cũng được, dù sao mọi người cũng đều nghĩ con học hành chẳng đâu vào đâu.” Triệu Ngôn Từ giở lý sự cùn
ra, mẹ Triệu bó tay, đành phải theo anh.
Có điều, may mà “ông
trời không phụ lòng người”. Ngày công bố điểm thi, Long Vịnh Thanh bất
ngờ đủ điểm vào Nhất Trung, điểm thi vừa suýt soát điểm chuẩn, thoát
hiểm được nhập học vào Nhất Trung, không uổng công cô nỗ lực cả một học
kỳ. Còn Triệu Ngôn Từ, chưa từng chăm chỉ học ngày nào, đương nhiên là
kết quả thi rất thảm hại, mặc dù chưa bị đếm ngược từ dưới lên, nhưng so với trạng nguyên toán học Triệu Ngôn Thuyết thì đúng là một trời một
vực. Ba Triệu phẫn nộ dạy cho Triệu Ngôn Từ một bài học, Triệu Ngôn
Thuyết đứng một bên nói giúp mãi, ba Triệu mới nguôi ngoai cơn giận. Ai
ngờ, Triệu Ngôn Từ đột nhiên không biết điều nói một câu: “Ba, không
phải ba có tiền sao? Ba xây cho trường Nhất Trung một cái thư viện gì
đó, để hiệu trưởng phá lệ nhập con vào học.”
Ba Triệu đập bàn
đứng dậy, “bốp, bốp” cho hai cái tát vào mặt Ngôn Từ, “Cái đồ không có
chí tiến thủ, suốt ngày chỉ suy tính chuyện không đàng hoàng, sớm muộn
gì cũng hỏng người.”
“Không cho con vào học trường Nhất Trung,
con sẽ bỏ nhà ra đi.” Triệu Ngôn Từ bảo thủ đến ngạc nhiên, đổ thêm dầu
vào lửa, hét lên.
Ba Triệu giận đến nỗi tháo dây nịt ra, đánh cho Ngôn Từ một trận tơi bời, cuối cùng phạt cậu bằng cách bắt quỳ cả đêm
trước bài vị của ông nội. Cho dù có bị như vậy, Triệu Ngôn Từ cũng không vứt bỏ “ước mơ vĩ đại” vào học trường Nhất Trung, cho dù điểm thi cách
điểm chuẩn gần những hai trăm điểm.
Thực ra có nhiều lúc, đạo lý
chỉ là đạo lý mà thôi, nói rồi thì thôi, chẳng có phụ huynh nào vì đạo
lý mà ép con mình vào đường chết cả, cho nên khi thấy Triệu Ngôn Từ sắp
xếp hành lý, hơn nữa khi năm lần bảy lượt nhảy từ ban công tầng hai
xuống lúc nửa đêm, chuẩn bị cho việc “bỏ nhà ra đi”, ba Triệu đành phải
mất mặt, đến văn phòng của hiệu trưởng trường Nhất Trung uống trà suốt
buổi chiều. Sau khi uống trà, trường Nhất Trung bắt đầu xây dựng nhà thi đấu bóng rổ quy mô lớn mà lâu nay do thiếu kinh phí không khởi công
được. Và một buổi chiều nào đó, thư chuyển phát nhanh đến nhà của gia
đình họ Triệu, mang đến một tờ thông báo nhập học có đóng dấu đỏ tươi
của trường Nhất Trung.
4