
ở một khách sạn trong thành phố, trong số những người được
mời có chú ấy, hình như là con trai của chủ tịch thị trấn, tên là Lâm
Quốc Đống, không hiểu sao ba anh lại còn cãi nhau với chú ấy. Đợt trước
nghe ba anh nói, vợ chú ấy vừa mới mất vì ốm đau gì đó, chú ấy mới ba
mươi ba tuổi, lại không có con, cũng đáng thương lắm.”
Long Vịnh
Thanh chẳng hứng thú với những chuyện nhảm nhí của người khác, kéo Triệu Ngôn Thuyết đi tiếp, “Mặc kệ ông ta có đáng thương hay không, em chỉ
cầu mong sao chú ấy đừng nói chuyện này với mẹ em. À, mà chắc không đâu, em nhìn thấy ông ấy cãi nhau với mẹ em, cãi nhau to lắm, quan hệ giữa
họ chắc chắn không tốt lắm đâu.”
Tiếp theo đó là những việc
chuyện liên quan đến việc nhập học, sức khỏe của mẹ Quan Quan đã tốt hơn nhiều sau ca phẫu thuật đó, hy vọng được ở bên cạnh Quan Quan nhiều
hơn, cho nên mùa hè năm nay, cậu không đến thôn Long Sơn. Mẹ Long chắc
rất cô đơn, tập trung toàn bộ tinh lực lên người hai cô con gái Vịnh
Thanh, Vịnh Lục sắp vào thành phố học, hơn nữa lại còn ở lại trong
trường, cả ngày từ sáng đến tối cứ nhắc nhở hai cô ra đó phải chú ý giữ
gìn sức khỏe, không được ăn uống tầm bậy, phải giữ mối quan hệ tốt với
các bạn cùng phòng, không được cãi nhau, vân vân và vân vân.
Long Vịnh Thanh và Vịnh Lục lực cảm thấy phiền phức chết đi được, ngày mong đêm đợi, mong cho nhanh đến ngày nhập học.
Trước khi nhập học một ngày, mẹ Long uống say khướt, luống cuống vỗ vai ba Long nói loạn lên.
“Ông thấy chưa hai con gái chúng ta đều lớn rồi, sắp vào học trường Nhất
Trung rồi, ai có thể nuôi được hai cô con gái giỏi như vậy chứ? Anh
Long, ngày đó ở trong bệnh viện, nuôi một đứa con gái chưa đủ, còn muốn
nuôi thêm một đứa. Hai đứa thì sao nào? Đều do một tay tôi nuôi nấng,
đều là những cô con gái ngoan của tôi, ai dám nói con gái của tôi không
tốt, tôi sẽ liều mạng với người đó...”
Ba Long vỗ nhẹ vai mẹ,
cười cười vỗ về mẹ, “Tú Phần, được rồi, được rồi đó, đang có con cái ở
đây, cái đó không nói được đâu, đừng nói nữa...”
Nghe những lời
nói của mẹ Long, Vịnh Thanh và Vịnh Lục mấy ngày trước còn chê mẹ lắm
lời, nay lại bật khóc ngon lành trên bàn ăn. Long Vịnh Thanh khóc rõ to, bởi vì cô biết, cô và Vịnh Lục, có một người không phải là con đẻ của
ba mẹ Long, vào giây phút này đây, Long Vịnh Thanh thật muốn nói cho
Vịnh Lục biết, nói với Vịnh Lục rằng, cho dù một trong hai người, ai là
đứa không phải con ruột đó, cũng đều không sao cả, bởi vì họ có chung ba mẹ. Cho dù mỗi ngày đều cãi vã nhau, quan hệ giữa hai người cũng không
tốt, nhưng họ mãi mãi vẫn là chị em tốt thân thiết nhất.
Mùa hè
trước khi nhập học, gia đình nhà họ Triệu chính thức chuyển vào thành
phố, mà trường Nhất Trung cách nhà trong thành phố của họ rất gần, mẹ
Triệu không cho hai anh em ở trong trường, còn quy định buổi trưa và
buổi chiều phải về nhà ăn cơm. Thời gian hẹn hò lén lút của Long Vịnh
Thanh và Triệu Ngôn Thuyết đương nhiên ít đi rất nhiều, thế là sau khi
tan học, thư viện trở thành nơi hẹn hò quan trọng của họ.
Anh em
gia đình nhà họ Triệu là anh em sinh đôi, giống nhau như đúc thì không
nói làm gì, lại đẹp trai, ai cũng có tài năng riêng, gia thế lại tốt,
cho nên vừa đến Nhất Trung đã trở thành đối tượng chú ý của mọi người.
Hai người chơi thân thiết với họ nhất là Vịnh Lục Thanh và Vịnh Lục,
đương nhiên cũng được mọi người biết đến, mọi người đều biết, hai cặp
sinh đôi này chơi với nhau từ thời tiểu học, quan hệ rất tốt, cho nên dù giữa họ có nảy sinh ra quan hệ khác thường đi chăng nữa cũng không dễ
gì bị người khác phát giác.
Triệu Ngôn Thuyết là người quản lý
thư viện, mỗi buổi chiều sau khi tan học phải đến thư viện, giúp thầy
giáo sắp xếp lại các loại sách. Thư viện của trường cấp ba này rất lớn,
sách cũng rất nhiều, nhưng người đến đọc sách thì lại rất ít, các thầy
cô giáo cũng lười biếng, nên trực tiếp giao chìa khóa cho Triệu Ngôn
Thuyết, để sau khi anh sắp xếp sách xong, thì cứ khóa cửa thư viện rồi
về nhà. Thế nên, thư viện đã trở thành nơi hẹn hò quan trọng của họ.
Người đến mượn sách không nhiều, khi Triệu Ngôn Thuyết rảnh rỗi, sẽ ngồi tựa
lưng vào dưới giá sách cùng Long Vịnh Thanh, hoặc là cùng nhau đọc một
quyển sách, hoặc là nói những chuyện trên trời dưới đất, lại hoặc là
nữa, anh đọc sách, còn cô cảm thấy vô vị, dựa đầu vào vai anh ngủ thiếp
đi. Anh thích nắm lấy tay cô khi ngủ, bàn tay anh khác với bàn tay bẩn
thỉu, đen đúa của bọn con trai trong thôn, tay của anh rất sạch sẽ, ngón tay trắng trẻo thon dài, đặt lên tay cô, ấm áp mà mạnh mẽ. Nhiều lúc
nắm lâu quá, mô hôi sẽ rịn ra từ lòng bàn tay của anh, trong giấc mơ, cô sẽ thường mơ thấy mình đang bị bao bọc trong thế giới ẩm ướt, giống như mầm cây đang cuộn tròn trong mặt đất, được nước và đất đai bao bọc,
không những không cảm thấy buồn phiền, ngược lại có cảm giác an toàn
không nói nên lời.
Lần đầu tiên hôn nhau, cũng là ở trong thư
viện đó. Anh với tư thế đang ngồi trên mặt đất, đưa môi sang bên này. Rõ ràng là do cô đề nghị trước, nhưng khi cảm giác được hơi thở