
ại không nói được câu
nào.
Cô chỉ biết lặng lẽ ôm lấy đầu Quan Quan, vỗ nhè nhẹ vào
vai, muốn cho Quan Quan một nơi nương tựa ấm áp, cô biết, Quan Quan là
người nhỏ tuổi nhất trong mấy người nhưng lại là người kiên cường nhất,
chịu đựng giỏi nhất, cô muốn Quan Quan cứ khóc to một trận cho thoải
mái.
Nhưng mà cuối cùng, Quan Quan vẫn không khóc, im lặng không nói gì, ngồi ghế sofa ôm lấy eo cô, cứ ôm rất lâu như thế.
Tất cả mọi việc xảy ra quá bất ngờ, hai người ở trong phòng cứ mãi theo
đuổi suy nghĩ của riêng mình, không để ý rằng cửa vẫn mở. Trên hành lang ngoài kia, lâu lâu vẫn có hai ba người khách đi ngang qua, nhìn vào
cảnh tượng trong phòng, rồi bịt miệng cười trộm. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy, chắc hai người yêu nhau đang giận dỗi có lẽ vừa mới làm lành với
nhau. Tình cảm dạt dào trỗi dậy, chỉ nhớ mà ôm nhau thôi, quên cả đóng
cửa.
“Ủa, Lệ Vũ, cậu nhìn kia, cô gái bên trong đó giống người mà cậu nhờ bọn mình tìm ấy...”
Bên ngoài cửa có khoảng ba, bốn cô gái đi cùng nhau, trong đó có một nữ
sinh đột nhiên kéo cô gái người cao gầy, để kiểu tóc uốn lọn màu hạt dẻ
đi đằng trước lại, chỉ vào cánh cửa chỉ mở một nữa, khẽ ngạc nhiên kêu
lên.
Nữ sinh có tên Lệ Vũ đó quay người lại, cũng nhìn vào trong
cửa, mở máy di động ra nhìn hai lần, mới kinh ngạc gật đầu, “Đúng là cô
ấy, nhưng sao cô ấy lại hẹn hò với người khác được nhỉ? Người yêu cô ấy
còn đang nhờ tớ đi tìm cô ấy dùm nữa.”
“Bắt cá hai tay? Cô gái
này cũng ghê gớm nhỉ? Giấu người yêu đi hẹn hò với người khác còn chẳng
thèm đóng cửa.” Nữ sinh bên cạnh kéo tay của Giang Lệ Vũ, chọc ghẹo cười nói, “Lệ Vũ, cậu không được đối xử như vậy với Triệu Ngôn Thuyết, người ta là đối tượng của tất cả bạn gái trong khoa tài chính của chúng ta,
không biết có bao nhiêu người đang để ý đến Ngôn Thuyết đó. Nghe nói gia thế cũng rất tốt, các cậu đúng là trời sinh một đôi.”
“Làm gì
có...” Giang Lệ Vũ xấu hổ cúi đầu, nhưng lại nhanh chóng chỉnh lại điện
thoại đến chế độ chụp ảnh, lén mọi người chụp vài tấm, sau đó nói với
các bạn gái đứng bên cạnh: “Chúng ta đi thôi, trở về nói với bạn nam nhờ tớ đi tìm người, nói rằng không tìm thấy. Xét cho cùng thì cũng là
chuyện của người ta, chúng ta xen vào cũng chẳng thấy hay ho gì.”
5.
Long Vịnh Thanh ở trong phòng ôm lấy Quan Quan, cũng không biết là đã ôm bao nhiêu lâu, hai chân càng lúc càng tê mỏi mới cất tiếng gọi Quan Quan,
nhưng thấy Quan Quan không có phản ứng gì, cúi đầu xuống xem, lúc này
mới phát hiện Quan Quan dựa vào người cô ngủ say từ lúc nào, chắc là rất mệt mỏi.
Long Vịnh Thanh dự định là, đợi Quan Quan đến đây, sẽ
đưa cậu đến trường đại học Quan Quan tìm Triệu Ngôn Thuyết, gọi thêm cả
Vịnh Lục, mấy người tìm chỗ nào đó ăn cơm rồi nói chuyện cho vui, coi
như là một buổi gặp gỡ nho nhỏ. Đến lúc đó cô có thể tự nhiên nói chuyện với Triệu Ngôn Thuyết, không cần lo lắng ngại ngùng xấu hổ nữa. Nhưng
mà giờ đây, Quan Quan mệt như thế này, thật sự cô không nỡ lòng nào gọi
anh dậy đi đến đại học Quan Quan, cô suy nghĩ một lúc, quyết định để anh ngủ một chốc đã, đợi khi nào Quan Quan tỉnh rồi đi cũng còn kịp. Nếu
như muộn quá, thì để đến sáng sớm mai, cũng để cô và Triệu Ngôn Thuyết
có thể bình tĩnh lại được.
Suy tính mọi chuyện xong, cô vỗ vào
đầu Quan Quan, gọi cậu tỉnh lại, nhắc cậu đi lên giường ngủ. Nếu như cứ
ngủ suốt đêm với tư thế này, cho dù lưng của Quan Quan không mỏi, thì
chân của cô cũng sẽ tàn phế trước.
Quan Quan có lẽ đã lâu không
được ngủ ngon, mơ màng đứng dậy, nằm vật lên trên giường rồi chìm vào
giấc ngủ say ngay lập tức. Long Vịnh Thanh ngồi bên giường, nghe tiếng
thở đều đều của anh, nghịch ngợm véo mạnh vào má của anh, cho dù là đang ngủ say, tính khí cũng rất dêc thương, cảm nhận được có người đang làm
phiền, Quan Quan chỉ nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng, quay người qua, ngủ tiếp.
Quan Quan ngủ một mạch đến tận bốn giờ sáng, bên ngoài
trời cũng đã tảng sáng, Long Vịnh Thanh nằm cuộn tròn ngủ trên ghế sofa
cạnh cửa, cũng không biết vì lạnh, hay vì ghế không thoải mái, cô ngủ
say, đôi lúc còn nhíu mày, lông mi rung rung. Anh vỗ vào đầu, mới dần
nhớ ra, ngày hôm qua mình đã vô ý ngủ quên từ lúc nào, hơn nữa còn chiếm dụng luôn chiếc giường duy nhất trong căn phòng này, anh áy náy đi
xuống giường, cầm theo cái chăn, đắp lên người Long Vịnh Thanh.
Trước khi Long Vịnh Thanh ngủ, cô buồn chán mở điện thoại của mình ra, vô
tình nhìn thấy tin nhắn của Lâm Quốc Đống, cô đọc đến tận đoạn cuối
cùng. Từ giây phút đó cho đến trước khi ngủ, cô cảm nhận được từng đợt
lạnh buốt chạy dọc sống lưng, một vài việc sắp bị cô quên lãng lại bị
bới móc lên, cô hồi tưởng lại những lần gặp gỡ với Lâm Quốc Đống, bắt
đầu từ năm học lớp chín, đôi lúc gặp gỡ ở cổng bệnh viện của mẹ Long,
cho đến hôm nay lại gặp ở trên đường, Lâm Quốc Đống trở thành ân nhân
cứu mạng của cô. Trong những lần gặp mặt ít ỏi đó, cô thật sự cũng cảm
nhận được, ánh mắt nhìn cô của Lâm Quốc Đống rất kỳ lạ, ánh mắt cực kỳ
thân thiện, hoàn toàn không giống với người lạ, làm cho cô cảm giác