
g say, cho nên khi Quan Quan đắp chăn cho cô, một động tác nhẹ
nhàng như vậy cũng có thể làm cô hết hồn tỉnh dậy.
“Em đánh thức
chị dậy à?” Quan Quan nhìn thấy Long Vịnh Thanh tỉnh dậy, cười ăn năn
với cô, “Sao chị không kêu em dậy? Để em chiếm giường của chị lâu như
vậy?”
“Ờ...” Xung quanh ánh sáng rát yếu ớt, nghe được những lời
nói của Quan Quan, cô hốt hoảng ngồi dậy, đầu óc lơ mơ, ngồi đó cố gắng
hồi tưởng lại một lúc, mới dần dần nhớ ra những việc xảy ra trước khi
ngủ, cô day day huyệt thái dương, hỏi Quan Quan đang quỳ bên ghế sofa,
“Em dậy làm gì? Chạy tới chạy lui cả ngày trời như thế, sao không ngủ
thêm một chút nữa?”
“Em đã ngủ đủ rồi, hơn nữa chị em mình lâu
rồi không gặp nhau, ngủ thì quá lãng phí thời gian, em muốn ngồi nói
chuyện với chị.” Quan Quan dựa đầu vào ghế, nhướn môi lên, nụ cười phảng phất nét xót xa.
Long Vịnh Thanh cũng đã tỉnh ngủ, dựa vào sofa, mở mắt ra, ngắm nhìn khuôn mặt Quan Quan qua những tia sáng nhạt nhòa.
Trước đây mỗi lần nhìn anh, dù ít dù nhiều, cô cũng cảm thấy đồng tình
và thương yêu cậu, nhưng vào giờ phút này, cô nhìn Quan Quan, không ngờ
lại nảy sinh cảm giác đồng cảnh ngộ với cậu.
Cô nhìn ra bầu trời còn hơi xám xịt bên ngoài, thở dài một tiếng, hỏi Quan Quan, “Em có hận chú Quan và anh trai em không?”
“Hận chứ.” Không ngờ Quan Quan trả lời vô cùng dứt khoát như thế, nét mặt
vẫn rất hòa nhã, nhưng giọng nói rất kiên định, không giống như đang nói dối, cậu cười, “Có điều, đã không sao nữa rồi, em cũng đã trả thù họ
được rồi.”
“Em trả thù họ ư?” Long Vịnh Thanh kinh ngạc.
“Dạ, khi mẹ mất, họ không biết, cho đến một ngày trước khi hạ huyệt, em mới
gọi điện thoại thông báo cho họ. Lúc đó mẹ em đã được hỏa táng rồi, chỉ
còn lại một hộp tro tàn, họ không được gặp mặt mẹ em lần cuối cùng...”
Quan Quan nheo mắt lại, nhướn môi lên, có màn đêm làm nền, khuôn mặt cậu sa sầm lại như một con cáo, “Họ không có tư cách đi gặp mẹ em, người
chỉ biết trốn chạy nhất định phải bị trừng phạt, em đã thay bản thân em, cũng đã thay mẹ em trừng phạt họ, bây giờ chắc chắn họ đau khổ hơn em
nhiều. Nghĩ đến đây, em cảm thấy rất vui, cho nên cũng không thấy hận họ nữa.”
“Em...” Long Vịnh Thanh nghe Quan Quan nói những lời này,
một Quan Quan từ trước đến nay luôn trên kính dưới nhường, luôn lo lắng
cho người khác, sao tự nhiên lại nghĩ ra chuyện trả thù như vậy? Nhưng
kinh ngạc cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, cuối cùng không hiểu sao lại
bật cười thành tiếng, “Em hư hỏng quá rồi, Quan Quan.”
“Thì có
sao đâu? Ít nhất bây giờ em không còn hận họ nữa rồi, sau này cho dù có
sống cùng nhau cũng có thể sống vui vẻ được, có gì là không tốt đâu?”
Quan Quan chầm chậm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở cánh cửa sổ đang
đóng chặt ra. Một cơn gió lạnh lẽo của trời đêm ùa vào, thổi thẳng vào
khuôn mặt của anh, anh đứng đó, nhìn về phía chân trời đang dần dần sáng ra, nhẹ nhàng hít thở một hơi, nhướn môi cười, “Bác sĩ tâm lý của mẹ em đã từng nói với em một câu, ông ấy nói, con người, đừng tìm cách đè nén nỗi hận thù vào trong lòng, con người biết thù hận là phản ứng tâm lý
tự nhiên khi bị tổn thương, đó là điều bình thường, nhưng nếu như đè nén quá mức những nỗi hận này, sẽ làm nó thay đổi bản chất, hơn nữa nó sẽ
lớn dần lên trong lòng mình. Lúc này, cách giải quyết tốt nhất chính là
để những nỗi hận thù này thoát ra ngoài, tạo một vài hành động trả thù
không ảnh hưởng gì lớn đến người ta, hoặc là để nỗi hận thù di chuyển
qua nơi khác. Nói tóm lại, phải có một lối thoát cho nó phát tiết ra
ngoài, như vậy, nỗi thù hận này không thể trở thành vật cản đường trong
cuộc sống của mình. Chị Vịnh Thanh, chị có thấy thế không? Người bị tổn
thương, nếu như cứ để những nỗi hận thù này làm vật cản đường trong cuộc sống của mình, vậy thì đúng là quá vô vị. Một khi bị nỗi hận thù vây
bủa, thì cuộc sống của chúng ta đã kết thúc vào giây phút trước đó rồi.”
Long Vịnh Thanh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Quan Quan qua ánh sáng mờ mờ
từ ngoài cửa chiếu vào, trên khuôn mặt đó hiện ra một nụ cười, sao tự
nhiên cô cảm thấy nó rất xa lạ. Quan Quan đang đứng trước mặt cô đây rất lý trí, rõ ràng cậu là người cần sự an ủi, nhưng lại có thể đứng trước
mặt cô, cười nói với cô nhưng điều mà có lẽ cả đời này cô căn bản không
thể nào hiểu được.
Lúc này, cô không hề biết được rằng, rồi có
một ngày, cô cũng sẽ bị những nỗi hận thù bủa vây, sớm kết thúc cuộc
sống tốt đẹp đáng lẽ thuộc về bản thân cô. Ở trên cành cây đó, có thể nhìn thấy bầu trời đẹp nhất của cả thôn Long
Sơn. Tiếc là chúng ta lớn nhanh quá, còn nó thì lớn quá chậm, nó không
thể nào chịu nổi trọng lượng của chúng ta nữa, không thể nào leo lên cây được nữa.
1.
Long Vịnh Thanh và Quan Quan
sánh đôi ra khỏi khách sạn, lúc này là bảy giờ sáng. Hôm nay là thứ hai, Triệu Ngôn Thuyết và Vịnh Lục chắc chắn có giờ học, cho nên bắt buộc họ phải đến trước khi hai người lên lớp mới gặp được họ. Trước khi rời
khách sạn, cô đã gọi điện vào điện thoại di động của Triệu Ngôn Thuyết
mấy lần nhưng đều khóa máy. Long Vịnh Thanh