Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324594

Bình chọn: 7.00/10/459 lượt.

“Tớ đã tạo cơ hội riêng cho hai người

rồi, tiết thứ hai cậu làm gì thế hả? Tự cậu sao không hỏi hắn đi?”.

Tiểu Dư buồn bã: “Tớ có cách nào đâu! Chỉ cần nhìn thấy mặt anh ấy là đã không nói nổi rồi!!!”.

Trác Yến ôm trán thở dài: “Bà chị ơi, chắc cậu không thể nói chuyện mà không nhìn mặt hắn chứ!”.

Tiểu Dư lắc đầu, nói như muốn khóc: “Vô dụng, cho dù không nhìn anh ấy, mà

cứ nghĩ anh ấy ngồi cạnh là lưỡi tớ vẫn xoắn lại, không nói được!”.

Trác Yến đầu hàng: “Bà chị à, tớ phục cậu đấy!”. Ngừng lại, cô thăm dò Tiểu

Dư với vẻ hăm dọa: “Cô họ Dư kia, tốt nhất cậu nhìn đi! Lần này tớ không muốn làm nữa! Còn làm nữa thì chắc chắn tớ mang tai tiếng mất! Người ta đều cho là tớ mê trai, hễ đến tiết tiếng Anh là đi cướp trai đẹp!”.

Tiểu Dư lạnh lùng nhìn cô: “Văn Tĩnh, chẳng lẽ cậu muốn đêm nào cũng bị tớ dựng dậy đi tiểu đêm?”.

Trác Yến căm phẫn nhìn bạn: “Cậu là đồ… cầm thú!”.

Ăn tối xong, Trác Yến bò ra giường học từ vựng.

Bỗng nghe dưới lầu có người gọi cô.

“Trác Văn Tĩnh! Xuống đây!”.

Nghe giọng ấy, cô lập tức cười gian: “Ha, hay cho cậu Giang Sơn, cuối cùng cũng không chịu nổi chứ gì!”.

Nhảy xuống giường, nhào đến bên cửa sổ, cô thò đầu ra ngoài nhìn Giang Sơn

đứng ở dưới, giả vờ tỏ ra lãnh đạm: “Bạn gì ơi, ở đây không có ai tên

Trác Văn Tĩnh, cậu đừng gọi bừa bãi, muốn đi đâu thì đi, đi nhanh lên đi há!”.

Cô nhìn từ xa, thấy Giang Sơn như đang nhảy cẫng lên: “Trác Văn Tĩnh! Trác Yến! Cậu đừng đùa nữa, mau xuống đây nhanh lên!”.

“Xì! Hay nhỉ, ai đùa với cậu? Tôi nói thật! Không xuống!”. Trác Yến cười hí

hí để chọc tức: “Bạn Giang Sơn ơi, chẳng phải cậu chê tôi phiền phức đó

thôi?”.

Bên dưới rất nhiều người đang đánh cầu lông.

Thấy Trác Yến và Giang Sơn, một người ở trên tầng một người đứng ở dưới, một nữ một nam, đang gào thét với nhau có vẻ rất hào hứng, mọi người đều

hứng chí dừng lại xem.

Dường như họ xem hai người là một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau.

Trác Yến tự biết lòng không tà niệm, có người thích nhìn thì cứ để họ nhìn, cô không hề thấy lúng túng.

Giang Sơn rõ ràng lại không “quang minh lỗi lạc” được như cô, thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, cậu nhanh chóng tránh đi.

Trác Yến rụt cổ khỏi cửa sổ.

Cô cười hì hì ngồi trên ghế, nhìn di động và đếm thầm “một, hai, ba”.

Cô linh cảm Giang Sơn nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Quả nhiên không tới nửa phút, di động của cô bắt đầu ca hát véo von.

Trác Yến cười ranh mãnh, nghe máy, hét oang oang: “Thiếu gia, thích gọi điện thoại thế cơ à? Trong nhà nhiều tiền đốt cho vui hả? Dù sao tôi nghe

điện thoại cũng không mất tiền, hai ta có thể trò chuyện thoải mái

nhé!”.

Giang Sơn hậm hực nói: “Cậu im ngay! Không chọc tức tôi thì không chịu được à?”.

Trác Yến cao giọng: “Ôi chao! Thái độ ngang ngược gớm nhỉ! Rốt cuộc cậu có muốn hẹn bạn đồng hương của tôi không?”.

Bên kia kìm nén không nói, trong điện thoại vẳng ra tiếng thở hổn hển.

Trác Yến ung dung đợi.

Trong lòng cô rất sung sướng – dù sao cô cũng không mất tiền.

Cuối cùng vẫn là Giang Sơn xuống nước: “Cậu nói đi, cậu muốn thế nào?”.

Giọng Trác Yến trở nên hoang mang: “Hả? Câu này không giống đang nhận lỗi mà

lại giống như tôi ép uổng cậu! Không được không được, thái độ vô cùng

xấc xược, tôi từ chối giúp cậu!”.

Giang Sơn không nhịn nổi, căm phẫn quát lên: “Trác Văn Tĩnh, cậu là đồ yêu tinh hành hạ người khác!”.

Trác Yến lập tức phản bác: “Hành hạ ‘người’ à? Nếu tôi có hành hạ ai thì cũng không đến lượt cậu!”.

Giang Sơn kêu lên: “Thằng ranh thối!”.

Trác Yến đáp lại: “Con bé chết tiệt!”.

Giang Sơn tức đến bật cười: “Nói bậy nói bạ!”.

Trác Yến vẫn không chịu thua: “Nổ tung trời đất!”.

Giọng nói của Giang Sơn dần dần bình tĩnh lại: “Được rồi được rồi, cậu không

chịu thua câu nào cả! Tôi xin lỗi là được chứ gì, tôi không nên chê bai

cậu, cậu là người tốt nhất thế gian này, là cô gái nữ tính nhất, tuy

dáng vẻ bên ngoài của cậu nếu không nhìn kỹ thì dễ khiến người ta nghĩ

cậu là gã trai học về nghệ thuật!”.

Trác Yến hít một hơi, cao giọng hỏi: “Ý của cậu là gì?”.

Giang Sơn tỏ vẻ nghiêm túc: “Tóc của cậu rất lãng tử!”.

“Xì! Cút đi!”. Trác Yến giận: “Muốn tìm vợ thì tự nghĩ cách! Đừng tìm tên lãng tử ta nữa!”.

Giang Sơn vội vã cầu hòa: “Văn Tĩnh Văn Tĩnh, cô gái tốt bụng, đừng phủi tay

thế chứ! Anh đây khó khăn lắm mới cầu xin cậu một lần, sao cậu có thể

nói trở mặt là trở mặt ngay chứ! Hai ta sau này còn ở lâu bên nhau, đừng như thế mà!”.

Trác Yến cau mày có vẻ nghi ngại.

Nói đi nói lại thì cuối cùng vẫn làm như thể cô rất hẹp hòi nhỏ mọn vậy?

Lắc đầu, cô nói: “Hay thế này, chị đây cũng không phải kẻ họp hòi, hơn nữa

tôi cũng mệt, không muốn lằng nhằng nữa, chẳng có hứng! Cậu muốn xin lỗi phải không? Hãy cho tôi xem thành ý của cậu – lát nữa tôi đưa giỏ

xuống, cậu xách nó đi siêu thị, nghĩ xem tôi thích ăn gì thì cậu cứ mua

rồi bỏ vào đó; chú ý, nhất định phải mua đầy giỏ, không đầy giỏ thì

không đủ thành ý! Nghe rõ chưa?”.

Cô cảm thấy giọng Giang Sơn như sắp khóc: “Không ổn lắm đâu… Trời còn sáng mà… Đợi trời tối một tí, người vắng… được không?”.


Teya Salat