
n mình ai ngồi cạnh
cậu cũng thế ấy mà!”.
Trương Nhất Địch quay mặt đi.
Trác Yến nghe thấy tiếng cười “phì” rất khẽ.
Hình như anh lại đang cười cô…
Sau đó anh ngồi xuống.
Tiểu Dư sung sướng đến mức không biết phải làm gì nữa.
Cô nàng nước mắt lưng tròng nhìn Trác Yến tỏ vẻ vô cùng xúc động.
Trác Yến đột nhiên cảm thấy mình trở nên to lớn vô hạn, to lớn hơn, to lớn nữa…
Cô kích động hỏi: “Người chị em à, có phải đang cảm thấy chị đây là vĩ nhân không?”.
Tiểu Dư quay mặt đi ngay.
Từ đó, cô nàng không thèm nhìn Trác Yến nữa…
Trác Yến bình thường tuy có điên, có phá phách, nhưng khi học hành nghiêm túc thì cũng có thể xem là chăm chỉ nghiêm túc.
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng nghe giảng, cô không thể nhìn rõ giảng viên viết
gì trên bảng. Chịu đựng đến hết tiết một, cô lập tức thu dọn sách vở,
nói với Tiểu Dư: “Không được không được, ngồi đây tớ chẳng nhìn thấy gì
hết, tớ phải lên trên ngồi!”.
Tiểu Dư nhìn cô, vẻ mặt cảm kích muốn khóc.
Cô tưởng Trác Yến đang dâng hiến vô tư vì cô, tự động dập tắt “cái bóng đèn” phá hoại là chính mình.
Lúc lên lớp, Trác Yến rất chăm chú nghe giảng, gần như quên bẵng sự tồn tại của Trương Nhất Địch.
Lúc này thấy vẻ mặt cảm động của Tiểu Dư, cuối cùng cô cũng nhớ đến bạn Trương.
Vì lịch sự, trước khi đi cô không quên vẫy vẫy tay với Trương Nhất Địch,
chào anh một tiếng: “Gì nhỉ, các bạn cứ ngồi, mình không nhìn rõ bảng
nên đến phía trước ngồi nhé! Ôi cậu không cần đứng dậy không cần đứng
dậy, tớ ra từ bên này là được!”. Nói xong nhanh nhẹn luồn lách, trong
tiếng chuông lên lớp lanh lảnh reo vang, cô nhảy đến hàng thứ hai, ngồi
phịch xuống cạnh Lộ Dương.
Lộ Dương nhìn cô, mặt không cảm xúc:
“Em gái Trác à, hiếm có ai còn nhớ tuổi như em đã mặt dày như thế mà tim không loạn, thở không rối, mặt không đỏ, không xấu hổ, chúc mừng em! Em lại có thêm chức năng sinh tồn rất mạnh, sau này chắc chắn không chết
đói được!”.
Trác Yến “xì” một tiếng: “Hừ! Nói linh tinh!”, đồng
thời dọa dẫm rằng nếu không tôn trọng trưởng bối nữa thì sẽ huấn luyện
cô bạn thành đồ chơi tiêu khiển.
Lộ Dương xì một tiếng: “Học lối đó ở đâu thế hả!”. Rồi đột nhiên vẻ mặt thay đổi, cô hỏi một cách gian
tà: “Văn Tĩnh, Trương Nhất Địch đẹp trai như thế, sao cậu không giữ lại
cho mình? Không tiếc anh ấy à?”.
Trác Yến vỗ vào trán cô bạn,
đẩy mặt cô ra rồi kêu lên đầy vẻ trượng nghĩa khí khái: “Bậy bạ! Nói gì
thế hả? Tớ là loại người đó à?”.
Lộ Dương không nghĩ gì mà gật đầu ngay: “Đúng!”.
Trác Yến gõ mạnh lên đầu bạn: “Cút đi!”.
Lộ Dương gõ lại đầu cô, vẫn đeo bám: “Cậu không thèm thuồng anh ấy à?”.
Trác Yến thở dài buồn bã: “Nói thật với cậu, thực ra tớ đây đã từng trải qua rất nhiều mối tình”.
Lộ Dương nhìn cô, khóe môi giật giật.
Cố bình tĩnh lại một lúc lâu sau, cuối cùng Lộ Dương mới nói tiếp được:
“Bịa nữa đi, tiếp tục bịa nữa đi! Tớ xem cậu có thể bịa nữa không!”.
Trác Yến nhìn cô, vô cùng nghiêm túc: “Tớ không lừa cậu, tớ nói thật mà!
Trong tim tớ có một người, tớ thích anh ấy lâu rồi. Chỉ cần anh ấy sống
ổn thì bản thân tớ cũng vui; ngày nào mà anh ấy chưa tìm được bạn gái
thì ngày đó tớ cũng sẽ không có bạn trai!”.
Lộ Dương tỏ ra không chịu nổi, đưa tay giữ lấy trán, kêu lên: “Em Văn Tĩnh, làm ơn, đừng sến nữa! Khí chất nghệ sĩ căn bản không phù hợp với cậu đâu! Bây giờ tớ
phải tổng kết điểm trơ trên thứ tư của cậu: Khi cậu nghiêm túc chân
thành nói điều gì đó là thật, thì chuyện đó trăm phần trăm, ngàn phần
trăm, vạn phần trăm là những lời thối hoắc! Còn khi cậu cười nham nhở
nói những gì linh tinh…”. Trác Yến cướp lời: “Những lời tớ nói đều là
thật cả, phải không?”.
Lộ Dương lại “xì” cô: “Thật cái con khỉ! Nếu cậu cười nham nhở nói gì đó thì những lời ấy còn thối hơn cả thối ấy!”.
Trác Yến kêu lên: “Khỉ thật! Đừng bắt nạt người quá đáng chứ! Thế là trong
mắt cậu, tớ chả nói câu nào thật lòng à! Cậu sỉ nhục tớ quá đấy!”.
Tạn học xong về ký túc, Trác Yến hỏi Tiểu Dư đang đờ đẫn đến mức hơi mê
mẩn: “Sao rồi? Có nắm chắc cơ hội không? Cậu nắm chặt được chàng ta
không?”.
Tiểu Dư lườm cô một cái đầy vẻ thánh thiện: “Văn Tĩnh
à, cậu đừng có suy nghĩ đen tối như thế được không, cái gì mà nắm chặt
với chả không, bọn này rất trong sáng!”.
Trác Yến gần như nhảy
chồm lên: “Cậu là đứa qua cầu rút ván! Sao lúc cầu xin tớ giúp cậu dụ dỗ hắn, sao cậu không nói tớ đen tối?”.
Tiểu Dư tỏ ra điềm nhiên: “Vớ vẩn! Chính cậu đã nói rồi, lúc đó chẳng phải tớ đang nhờ vả cậu hay sao?”.
Trác Yến cảm thấy ngực như bị nội thương…
Tiểu Dư liếc xéo cô, vẻ mặt bình thản. Một lúc sau bỗng lên tiếng: “Văn
Tĩnh, hay là cậu giúp tớ tìm ra số di động hoặc QQ của Trương Nhất Địch
đi!”.
Trác Yến như muốn lồi hẳn con ngươi ra ngoài: “Lại nữa?
Lại là dụ dỗ? Cậu nghĩ tớ có bao nhiêu giỏ táo chứ!”. Quay lại thấy Lộ
Dương đang hiếu kỳ theo dõi, cô phẫn nộ chỉ tay: “Lần này bảo cậu ấy
làm!”.
Tiểu Dư cắt ngang: “Không được!”.
Trác Yến cao giọng hỏi: “Tại sao không?”.
Tiểu Dư đáp: “Cậu ấy không mặt dày như cậu!”.
Trác Yến điên lên: “Tớ nhổ vào!”.
Cô đau lòng đấm ngực hỏi Tiểu Dư: