
lập tức nói chắc nịch như đinh đóng cột: “Không được! Còn mặc cả nữa thì cúp máy đây!”.
Giang Sơn phẫn nộ gầm lên: “Cúp cúp cúp! Cúp cái gì mà cúp! Buông giỏ xuống đây, đồ yêu tinh hành hạ kẻ khác!”.
Trác Yến cười to.
Đấu với bạn Giang Sơn, cô luôn thắng!
Hôm sau là sinh nhật Ngô Song.
Trác Yến đến tìm bạn, hỏi thẳng: “Rốt cuộc cậu thấy lớp trưởng lớp tớ thế nào?”.
Ngô Song vẻ nghĩ ngợi: “Vậy cậu nghĩ anh ấy xấu à?”.
Trác Yến nhíu mày: “Cũng không phải chuyện xấu đẹp, mà là cảm thấy hắn rất
phiền phức. Nhưng hình như cậu không phiền lắm nhỉ? Song Nhi, hay là cậu nói thầm cho tớ biết, có phải cậu rất có tình cảm với lớp trưởng lớp
tớ? Hai người chẳng phải đã ngầm thành đôi rồi đó sao?”. Vừa nói cô vừa
cười rất gian xảo.
Ngô Song đỏ mặt, nhăn nhó: “Đừng nói bậy, còn mơ hồ lắm!”.
Trác Yến không tha: “Song Nhi, thôi thì cậu theo lớp trưởng lớp tớ cho rồi!
Hai người đều mờ ám lâu quá, còn diễn vai nam, vai nữ qua đường trong
sáng, không có tư cách gì cả! Nói ra thì, hôm nay chẳng phải sinh nhật
cậu sao? A đúng rồi, sinh nhật vui vẻ há! Lớp trưởng đại nhân của lớp tớ muốn nhờ tớ chuyển lời, hắn muốn hẹn cậu cùng đi ăn tối, nói là muốn
chúc mừng cậu!”.
Cô hỏi gian xảo: “Cậu đi không? Đi không đi không? Đi chứ gì? Đi nhé? Vậy tớ nói với hắn là cậu đi!”.
Ngô Song nhíu mày, gương mặt không thể nhận ra là vui hay buồn, giật lấy di động của Trác Yến.
“Đợi đã!”.
Trác Yến tỏ vẻ nghi ngờ: “Gì thế? Cậu muốn đi mà? Rõ ràng tớ ngửi thấy mùi rạo rực trên người cậu, sao bây giờ lại do dự?”.
Ngô Song nhìn cô: “Đi cũng được, nhưng tớ có một điều kiện!”.
Trác Yến ngạc nhiên: “Hử… à? Lại còn điều kiện cơ à?”.
Thấy Ngô Song nghiêm túc, cô “ồ” một tiếng, run run hỏi: “Vậy, điều kiện gì? Gì nhỉ, Song Nhi à, lớp trưởng bọn này còn trẻ, vừa lên đại học, tớ
thấy bây giờ cậu đòi hắn có nhà có xe gì đó, chuyện này hình như không
thực tế lắm!”.
Ngô Song “hừ” một tiếng: “Biến đi! Tớ không nói chuyện đó. Điều kiện của tớ là, muốn tớ đồng ý thì tối nay cậu phải đi cùng!”.
Trác Yến sững người, trên gương mặt xuất hiện đầy dấu chấm hỏi – Sao lại có
điều kiện biến thái thế này? Có kiểu đưa bà mối theo để yêu đương hả?
Cô hỏi Ngô Song: “Tại sao?”.
Ngô Song đáp: “Vì, lớp trưởng lớp cậu hình như không thích nói chuyện, rồi
tớ cũng ít nói, hai đứa ngồi chung lúc nào cũng thấy lạnh nhạt, rất
ngượng ngập. Nếu đưa đứa nói nhiều là cậu theo thì không sợ vấp phải thứ không khí nặng nề đó nữa”.
Những lời Ngô Song nói khiến tâm
trạng Trác Yến rất phức tạp: “Này Song Nhi, rốt cuộc cậu đang khen tớ
hay đang sỉ nhục tớ nhỉ? Tớ có công năng nói nhiều để tạo không khí, cậu cũng đừng chê tớ nhiều chuyện chứ!”. Ngừng lại, vẻ mặt tỏ ra không tán
thành, cô nói tiếp, “Hơn nữa, cậu lại nói Giang Sơn không thích nói
chuyện? Ồ No! Đây đúng là truyện tiếu lâm! Nếu nói tớ là đứa mắc bệnh
nói nhiều trong đám nữ sinh, thế thì đồng chí Giang Sơn không hổ thẹn là đồ mồm to trong đám nam sinh! Xưa nay tớ nói gì hắn cũng đối đáp được,
câu nào nói ra từ tớ cũng không có cơ hội rơi xuống đất, hắn ta đều nối
tiếp rất nhanh, không bao giờ chịu thua ai cả!”.
Thở mạnh một cái, cô trịnh trọng hỏi Ngô Song: “Cậu có chắc lớp trưởng lớp tớ không thích nói chuyện?”.
Ngô Song gật đầu khẳng định: “Vô cùng chắc chắn! Mỗi lần bọn tớ gặp nhau
đều thế cả, khiến cho mỗi lần trước khi gặp anh ấy là tớ căng thẳng vô
cùng, cứ lo không có gì để nói”.
Trác Yến ngớ người.
Chưa bao giờ cô biết, thì ra lớp trưởng đại nhân lại có hai nhân cách…
Khi Giang Sơn thấy Trác Yến và Ngô Song cùng xuất hiện trong phòng đặt trước, Trác Yến nhìn thấy trong mắt cậu đầy vẻ sửng sốt.
Cậu nhìn cô, vốn dĩ hai mắt đã to nay còn to hơn, giống như cô là một con khủng long thời cổ vậy.
“Ngô Song, chúc mừng sinh nhật!”. Dù bàng hoàng nhưng cậu vẫn không quên chúc mừng.
Chúc xong, cậu bắt đầu quay sang hằm hè với Trác Yến.
“Trác Văn Tĩnh, hôm nay cũng là sinh nhật cậu à?”. Giọng cậu rất trầm, tuy
gương mặt vẫn nở nụ cười, vờ ra vẻ bình thản dễ gần, nhưng nét tà ác
giấu trong lời nói thì rất dễ nghe ra.
Trác Yến im lặng, cô quay sang nhìn Ngô Song, mắt trợn tròn.
Cô nhận ra lúc muốn tỏ ra mình rất vô tội thì chỉ cần mở to mắt, không
chớp, không nói, nếu cảm xúc sắp đến độ “nước mắt lưng tròng”, thì bộ
dạng ấy chắc chắn sẽ khiến người khác mềm lòng ngay, trăm phần trăm ai
thấy cũng thương xót.
Ngô Song quả nhiên tỏ vẻ xót xa. Cô nàng
vội vàng giải thích với Giang Sơn: “Mình nghĩ nếu mừng sinh nhật thì nên đông người một chút, nên gọi Trác Yến cùng đến. Cậu không để bụng
chứ?”.
Giang Sơn nghe cô nói vậy thì vội khoát tay: “Không sao,
đương nhiên là không để bụng! Đúng là nếu mừng sinh nhật thì đông người
càng tốt; một mình bạn Trác cũng có thể nói chuyện thắng cả thiên binh
vạn mã, gọi bạn ấy đến là rất hay rất hay!”.
Khóe môi Trác Yến co giật.
Cậu lại gọi cô một cách rất nho nhã là “bạn Trác”?!
Cô hơi cảm thấy da đầu tê dại…
Ba người ngồi xuống.
Giang Sơn vẫn ngồi cạnh Ngô Song, còn Trác Yến thì ngồi đối diện họ.
Nghĩ rằng dù sao thân phận mình cũng là bà m