Teya Salat
Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323451

Bình chọn: 9.00/10/345 lượt.

ư lại tỏ ra hứng chí.

Vẻ mặt khác thường của Tiểu Dư khiến Trác Yến rất thắc mắc: “Tớ phải dụ dỗ người con trai trong lòng cậu, sao cậu trông có vẻ vui sướng thế?”.

Tiểu Dư nhiệt tình nhìn cô, hạ giọng nói: “Tốt quá! Văn Tĩnh, cậu mở rộng

vòng tay dụ dỗ anh ấy đi! Nếu cậu thành công thì có nghĩa là sẽ giúp

được tớ lấy số QQ của anh ấy, ồ, đúng là tuyệt quá!”.

Trác Yến thắc mắc vô cùng: “Gái à, cậu không sao đấy chứ? Rộng lượng thế à? Không ghen hả?!”.

Tiểu Dư “xì” một tiếng, thản nhiên nói: “IQ của cậu sao thấp thế? Trương

Nhất Địch là thần tượng của tớ, có biết thế nào là thần tượng không?

Thần tượng chính là đối tượng để mình chảy nước dãi, là để tưởng tượng

trong đầu, nếu có cơ hội ngồi nói chuyện hoặc ăn cơm với nhau thì càng

tốt, đương nhiên nếu không ăn được thì cũng không đến nỗi sống đi chết

lại. Tớ chỉ sùng bái anh ấy, nhưng không phải yêu, cậu hiểu chưa? Người

như anh ấy không phù hợp làm bạn trai, làm chồng của những cô gái tầm

thường như chúng ta, sẽ khiến người ta lo lắng không yên tâm. Thế nên,

đồng chí Văn Tĩnh”, Tiểu Dư vỗ vỗ vai Trác Yến, vẻ mặt rất chính nghĩa:

“Cứ to gan dụ dỗ anh ấy đi, tớ không trách cậu, tớ ủng hộ cậu! Nhưng

phải nhớ lấy, nhất định phải lấy được số QQ của anh ấy cho tớ!”.

Trác Yến mắt chữ O miệng chữ A.

Dư cô nương điên cuồng này, rất giống với lời bài hát: Tâm tư con gái bạn

đừng suy đoán, suy đi đoán lại cũng không thể hiểu đâu! [4'>.

[4'> Đây là lời bài hát “Tâm tư con gái bạn đừng suy đoán” của Vương Hiểu

Lâm do ca sĩ Chu Lượng trình bày, rất thịnh hành trong giới trẻ Trung

Quốc vào những năm 1990.

Lộ Dương cứ ngồi bên cạnh, nhìn Trác Yến ra chiều suy nghĩ.

Trác Yến bị cô bạn nhìn đến nỗi lòng tay dựng đứng, sống lưng lạnh toát.

Cô hỏi Lộ Dương: “Cậu nhìn cái quái gì thế?”.

Lộ Dương thuận miệng đáp: “Tớ nhìn cha tớ!”.

Trác Yến không hề do dự, gật đầu đáp: “Haizzz, con gái ngoan!”.

Kết quả một tay Lộ Dương thò đến mặt trong đùi của cô, nhéo, vặn xoắn, rồi lại bấm sâu vào…

Trác Yến cắn vào tay áo để không kêu lên, mắt rưng rưng vì quá đau.

Lộ Dương nheo mắt liếc nhìn cô, nói: “Nhìn bộ dạng của cậu kìa, y hệt lãng tử đường phố ấy, hình tượng thế này mà còn định quyến rũ Trương Nhất

Địch, tớ nghĩ cậu đang hoang tưởng đấy”.

Trác Yến buông vạt áo

ra, ngửa đầu thở dài: “Được, lại thêm một người bảo tớ là lãng tử. Thực

sự tớ không thể đồng ý với cách nói sai lầm của những phần tử hẹp hòi

như các cậu được, rõ ràng cho dù là “lãng”, thì tớ cũng là nữ chứ!”.

Lộ Dương cười giễu: “Chẳng biết gì cả! Được, cậu là lãng nữ, tặc lãng (ăn cướp) ấy!”.

Trác Yến lườm bạn một cái thật nhanh rồi cụp mắt xuống léo nhéo: “Ghét quá, cậu biết rõ người ta không phải ý đó mà!”.

Lộ Dương chà xát cánh tay, hét lên: “Im miệng! Nói năng đàng hoàng cho tớ! Lưỡi cậu lát nữa về phòng dùng trà giảm cân để súc miệng nghe chưa!”.

Trác Yến sợ cô nàng lại nhéo mình nữa nên vội vàng đổi lại giọng bình thường: “Vậy cậu bảo phải làm sao đây?”.

Lộ Dương nhấc một tay lên, đưa đến cạnh cái đầu như cây nấm của cô, vuốt

tóc mái cho cô bằng một động tác kinh điển của các bà cô lớn tuổi:

“Chuyện này muốn làm tốt thì đợi học xong, tớ dẫn cậu đi làm tóc. Xì xì, xem cái đầu cậu này, không nhìn kỹ thì ai cũng nghĩ là cây lau nhà bị

dựng đứng lên!”.

Trác Yến: “…”.

Cô vốn định cảm ơn Lộ

Dương, nhưng nghe xong những lời thốt ra từ miệng mồm nanh nọc của cô

bạn, điều cô muốn làm hơn là đợi khi về phòng ký túc xong sẽ giấu hết

chăn và gối của ai đó.

Cho chết cóng!

Tan học xong, Lộ Dương đưa Trác Yến đi sửa tóc.

Tóc Trác Yến khá dày, quá trình nuôi tóc từ ngắn đến dài của cô để rất tự

nhiên, cứ để mặc nó tự dài, chưa bao giờ cắt sửa, nhìn đầu tóc của cô cứ rối bời bời. Nhà tạo mẫu tóc phải mất hai tiếng đồng hồ mới sửa xong

mái tóc như cây lau nhà của cô.

Theo kiến nghị của Lộ Dương, cô lại duỗi tóc cho thẳng ra.

Khi mọi thứ đã xong, Lộ Dương cứ xuýt xoa: “Ôi trời ơi! Đây có còn là Trác

Văn Tĩnh không? Cứ như thoát xác ấy! Không được, lát nữa tớ phải lấy dây buộc cậu vào thắt lưng tớ, đẹp quá rồi, cứ để thế này người ta bắt cóc

mất!”.

Trác Yến nghe mà đỏ mặt.

Cô ngước lên nhìn mình trong gương, quả thực so với lúc nãy cứ như hai người hoàn toàn khác.

Kiểu tóc do nhà tạo mẫu tóc chọn, nghe nói là kiểu mà hoàng hậu Ai Cập yêu thích nhất.

Nhà tạo mẫu tóc nói kiểu này khá hợp với cô, có thể khiến gương mặt cô nhỏ

hơn và mắt to hơn, khiến người ta có cảm giác cô rất nhanh nhẹn, linh

hoạt.

Nhìn vào gương, sờ phần tóc mái đen tuyền rủ xuống trước

trán, xưa nay vốn phóng khoáng trên Trác Yến có phần khó chịu: “Lộ

Dương, sao tớ thấy cứ thiếu tự nhiên thế nhỉ? Có phải là quá phí tiền

cho nó không?”.

Lộ Dương mắt trắng dã lườm cô: “Cô bạn ơi, cậu

chỉ để tóc thẳng thôi mà đã bảo phí tiền, thế thì đầu mì tôm xù của tớ

há chẳng phải là quá hoang phí à? Xì xì, thật đáng thương, làm góa phụ

áo đen cả nửa đời người, bỗng dưng cho cậu một mảnh áo hoa, không biết

mặc thế nào hả?”.

Trác Yến ngẫm nghĩ, cũng có lý thật.

Về phòng, Tiểu Dư ngẩng lên nhìn, trong tích tắc mắt như