The Soda Pop
Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tuổi Xuân Của Em Tòa Thành Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323393

Bình chọn: 7.5.00/10/339 lượt.

chưa bao giờ rời

xa.

Hôm ấy trong phòng đọc sách của anh, tôi dần dần nhìn thấy

từng chút một, năm ấy chàng trai đó đã yêu cô gái đó khổ sở thế nào, đau đớn thế nào, chịu đựng thế nào.

Bao năm nay, dù thế sự thay đổi thế nào, dù thời gian đã khắc nên những dấu vết trên gương mặt bao

người, dù bên cạnh tôi đã bao người đi qua vội vã, chỉ có mình anh là

chưa bao giờ thay đổi, chưa bao giờ.

Anh vẫn thầm lặng dõi theo tôi như xưa, lặng lẽ quan tâm đến tôi, một mình gánh vác tất cả, không hề gây áp lực nào cho tôi.

Hôm đó trong phòng đọc sách của anh, nghe anh kể hết mọi tấm hình, tôi đã khóc đến mức suýt lả đi.

Cảm thấy xót xa vì sự chịu đựng của anh, cảm thấy xúc động vì mối thâm tình của anh, rúng động sâu sắc vì sự cố chấp ngốc nghếch của anh.

Tôi có gì tốt đến thế? Sao tôi lại xứng đáng để anh làm tất cả đến mức ấy vì tôi?

Trước hôm đó tôi luôn cảnh giác bản thân, tránh xa anh ra, anh quá tốt đẹp,

quá xa vời, lúc ấy tôi ngỡ tôi đã thất thân với Giang Sơn, tôi dằn vặt

bản thân đã in dấu vết của người khác thì không xứng với anh.

Nhưng từ khi xem hết mọi tấm hình trong phòng đọc sách của anh, nghe anh kể hết mọi tâm sự, tôi không còn kiên quyết được nữa.

Nếu ông trời đã chịu cho tôi cơ hội, tặng cho tôi một người có tình cảm sâu sắc đến thế, tôi còn do dự dằn vặt cái gì nữa?

Đó chính là hạnh phúc của tôi! Tôi nhất định phải nắm bắt!

Nên sau hôm đó, khi anh ấy cầu hôn với tôi, tôi không chút do dự mà quả quyết gật đầu.

Đó là ba người đàn ông đã để lại dấu chân trên con đường thanh xuân của đời tôi.

Họ đã khiến tôi từng yêu, từng đau, từng khóc, từng cười, từng sa sút, từng phấn chấn.

Tuy đoạn đường ấy gập ghềnh trắc trở, tuy con đường đã qua thường xuyên

xuất hiện nhiều ngả đường giao nhau, nhưng dù thế nào đi nữa, trên con

đường thanh xuân ấy, được trưởng thành bao giờ cũng nhiều hơn đau khổ.

Mỗi lần nhớ lại chuyện cũ, tôi không hề hối hận vì những suy nghĩ ngốc nghếch trong đầu, những chuyện khờ dại mình đã làm.

Chính vì có những trải nghiệm quý giá xen lần niềm vui và nỗi buồn ấy, có

những người tôi yêu và yêu tôi, mới khiến cuộc đời tôi trở nên có máu có thịt, phong phú và chân thật.

Tôi và Trương Nhất Địch nhanh chóng đi đăng ký kết hôn.

Nửa năm sau, Giang Sơn có con trai.

Tôi gọi điện chúc mừng anh ấy.

Sau khi cúp máy, tôi cảm thấy lòng mình bình thản hơn bao giờ hết.

Cuối cùng tôi đã hoàn toàn buông bỏ được quá khứ.

Buổi tối khi anh về đến nhà, thay giày trước cửa, tôi bước đến sau lưng anh và trèo lên lưng anh.

Tôi gục trên lưng anh, ôm lấy cổ anh và thì thầm vào tai anh câu tiếng Pháp: Je t’aime!

Tôi nói: Em yêu anh!

Hai tháng sau, chúng tôi cùng về trường tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường.

Gặp rất nhiều người quen, khi họ biết tôi đã kết hôn với ai thì đều rất ngưỡng mộ.

Lộ Dương và Tiểu Dư đều nói, mọi trải nghiệm tình cảm mà tôi đã nhận được

trong nửa đời trước thực ra là để có được niềm hạnh phúc thuần túy cho

nửa đời sau.

Lúc nghe câu này, tôi bỗng muốn khóc.



đoạn đường quanh co đã từng đi qua, vì tuổi xuân đã trôi qua, vì Trương

Nhất Địch đã không hề xa rời tôi dù trong hoàn cảnh nào đi nữa.

Hiện giờ, tôi cảm thấy hạnh phúc.

Những chuyện cũ chua xót lẫn ngọt ngào đều chìm vào dĩ vãng, thỉnh thoảng khi nhớ đến chúng, tôi chỉ cảm thấy bùi ngùi chứ không thấy buồn bã.

Cuộc sống là thế, chắc chắn sẽ có những người những việc từng khiến bạn

cười, cũng chắc chắn sẽ có những người những việc làm cho bạn khóc.

Trong quãng đời, ai cũng từng đau đớn, khổ sở, nhưng dù sao đi nữa, cuối cùng vẫn phải gạt nước mắt để tiếp tục sống.

Anh từng hỏi tôi, mấy năm nay đã vội vã qua đi, trong lòng có cảm nhận gì không?

Tôi nói: “Cảm nhận của em là, luôn cảm thấy đau đớn, nhưng cũng dần trưởng thành”.

Anh mỉm cười: “Anh cũng có cảm nhận đó!”.

Luôn đau đớn, nhưng luôn trưởng thành;

Hoặc giả, đó là tuổi xuân chăng.

Hiện giờ tôi thường xuyên nghe đi nghe lại một bài hát cũ, là bài “Thành phố trống trải” của Vương Phi:



Tôi không cần thành phố trống trải của tình yêu

Xin hãy cho tôi sự ngây thơ của bạn

Tôi không muốn tình cảm và tình dục đan xen

Hi sinh tất cả vì anh ta

Tôi không cần thành phố trống trải của tình yêu

Xóa nhòa những dãi sao băng vụt qua

Trong vương quốc dần già đi theo năm tháng, chỉ nhìn thấy đường nét gương mặt của bạn



Thời thanh xuân, tôi từng yêu, từng hận, từng say mê, từng băn khoăn, từng

do dự, từng trả giá, từng vui vẻ, cũng từng đau lòng, nhưng may mắn mà

đến cuối cùng, kết cuộc vẫn có thể xem là khổ tận rồi thì ắt có ngày cam lai.

- Tôi không cần thành phố trống trải của tình yêu

Đã từng có một người, tuy anh ấy đã để lại tình yêu cho tôi, nhưng anh ấy

lại bắt buộc bù đắp trách nhiệm cho cô gái đã có con với anh ấy.

Thứ anh cho tôi, chỉ là một thành phố trống trải của tình yêu. Còn tôi, tôi lại không cần nó.

- Cũng không còn hi sinh vô ích

Tôi đã hiểu rõ từ lâu, người con trai luôn dao động giữa hai cô gái ấy, kỳ

thực cậu ấy thật sự không có gì đáng để tôi thương nhớ một đời.

- Gạt đi dải sao băng vụt qua

Có lúc nh