
, phát hiện ra sau khi kết hôn với Trương Nhất Địch, tôi chưa lần nào nhớ đến cậu ấy.
Tiểu Dư lại hỏi: “Thế, trong quãng năm thứ hai Trương Nhất Địch ra nước ngoài thì sao? Lúc đó bao lâu cậu nhớ cậu ta một lần?”.
Tôi không trả lời.
Nhưng tôi dần hiểu ra.
Tôi không trả lời là vì, Tiểu Dư luôn hiểu rõ.
Nó hiểu tôi luôn phát điên phát dại cùng Bánh Bao Đậu Đỏ để làm bia đỡ
đạn, nó hiểu trong tiềm thức của tôi trong một thời gian dài luôn sa sút và đau buồn vì sự ra đi của Trương Nhất Địch.
Nhưng tôi chỉ
hiểu được bề nổi lúc đó không chịu thành thực trở lại với chính tôi. Nên tôi luôn phớt lờ tiềm thức, tự lừa dối mình rằng chỉ yêu mỗi Đổng
Thành.
Về sau tôi sáng suốt suy nghĩ, Đổng Thành trong cuộc đời tôi, rốt cuộc là đóng vai nào.
Khi ấy tại sao tôi lại cố chấp với Đổng Thành? Cố chấp đến nỗi bây giờ quay đầu nhìn lại, gần như đã đến mức không thể hiểu nổi.
Vấn đề này cứ khiến tôi băn khoăn.
Nhưng về sau tôi đã hiểu rõ.
Vì cậu ấy là người đầu tiên khiến tôi rung động trong quãng thời gian ngây thơ đầu đời, hơn nữa ban đầu tôi rõ ràng cảm nhận được cậu ấy cũng có
cùng cảm giác với tôi.
Tôi nghĩ cậu ấy chắc giống một giấc mơ
của tôi, một giấc mơ trông có vẻ như sắp thành hiện thực. Thế mà tôi cứ
không thực hiện nổi, thế nên cũng không thể nào phóng khoáng mà buông
tay.
Có lẽ nếu không có Lâm Quyên, tôi và Đổng Thành cuối cùng sẽ ở bên nhau.
Nhưng sau đó Lâm Quyên đã xuất hiện.
Thế là Đổng Thành bắt đầu dao động.
Thế là tôi bắt đầu trở nên cố chấp.
Tôi không tin người ban đầu từng thích tôi nói thay đổi là thay đổi, tôi cứ nghĩ, chỉ cần tôi cố gắng hơn thì cậu ấy nhất định sẽ quay về bên tôi.
Chỉ một suy nghĩ cố chấp như thế mà trong vô thức, tôi đã phí hoài bao năm vì một người con trai thiếu trách nhiệm.
Nhưng vẫn may, cuối cùng tôi vẫn thoát khỏi cạm bẫy của cậu ấy, bây giờ khi
nhớ đến chuyện cũ và người cũ, tôi đã có thể bình thản, tĩnh tâm và
thoải mái.
Cho dù thế nào thì người ấy cũng đã mở màn cho tuổi
xuân của tôi, mang đến cho tôi lần đầu tiên rung động ngây ngô trong
quãng thời gian tươi đẹp như hoa ấy.
Còn Giang Sơn, khi nghĩ đến anh, tôi lại chẳng thể nào bình thản như khi nghĩ về Đổng Thành.
Ban đầu, chúng tôi là những người anh em thích đấu khẩu.
Về sau anh trở thành bạn trai của bạn thân tôi.
Rồi về sau, mơ hồ, tôi cảm nhận được người anh em tốt ấy có “suy nghĩ” khác về tôi.
Tôi không bao giờ muốn làm tổn thương bạn mình; thời đại học chuyện khiến
tôi không thể hiểu được là Ngô Song trở mặt với tôi trước khi tốt
nghiệp.
Nhưng tôi không trách cô ấy, tôi chỉ trách chính mình.
Tôi biết, sự thực đúng là tôi đã làm không tốt, cô ấy nói không sai, rõ
ràng tôi cảm nhận được Giang Sơn có suy nghĩ khác về tôi, nhưng tôi lại
không chút dứt khoát từ chối, tránh xa anh ra để cắt đứt tâm tưởng của
anh.
Tôi lấy danh nghĩa không muốn mất người anh em và bạn thân, mờ ám đi giữa hai người họ, không chỉ một tay tạo nên sự oán hận của
Ngô Song với tôi, cũng vô tình cố ý cho Giang Sơn có không gian để mơ
tưởng.
Có lẽ Ngô Song nói đúng, tôi chưa bao giờ là người vô tội.
Nên cô ấy bỏ đi, vị trí của cô ấy lại do tôi mơ mơ hồ hồ đảm nhận, kết cục không trọn vẹn của cô ấy tiếp tục tiếp nối từ tôi.
Mối tình không trọn vẹn của tôi và Giang Sơn, có lẽ chỉ do ông trời muốn trừng phạt tôi vì đã chia cách Ngô Song.
Tôi và Giang Sơn, chúng tôi đã mơ hồ yêu nhau, cũng mơ hồ đi đến đoạn kết, để lại những hồi ức tổn thương cho nhau.
Thực ra, tôi nghĩ, về sau khi ở cạnh anh, tôi đã thật sự yêu anh.
Ban đầu tôi cũng ngỡ tôi nhận lời ở bên anh thực ra là vì sợ cô độc nhưng
trong những ngày tháng ở cạnh nhau sau này, khi cảm nhận được tình yêu
mãnh liệt của anh ấy dành cho tôi, tôi cũng đã rung động thực sự với anh ấy.
Anh ấy khiến tôi đã có suy nghĩ muốn sống yên ổn với anh ấy cả đời.
Thế nhưng thế gian này không thể nào có người đã phạm lỗi mà vẫn có thể viên mãn.
Khi tôi quyết tâm dù thế nào đi nữa cũng sẽ một lòng một dạ sống với anh,
không tiếp tục vướng mắc những suy nghĩ linh tinh về quá khứ nữa, thì
lần này lại đến lượt anh bay khỏi tôi.
Sau khi chia tay anh, tim tôi rất đau, tinh thần tôi cũng sa sút.
Có dạo đã tưởng buồn đến chết, kết quả vẫn sống dật dờ.
Về sau tự khuyên mình, nếu chưa thảm đến mức chết đi, thế thì cứ gắng gượng mà sống, chẳng phải sao?
Mang theo vết thương đầy mình, tôi đã thử, cố gắng, thậm chí miễn cưỡng, cưỡng ép bản thân quên đi quá khứ.
Càng nhớ lại hạnh phúc từng có, thì càng cảm thấy đau đớn vì sự bệ rạc lúc này của mình.
Để quên đi nỗi đau trong lòng, tôi đành quên cả những vui vẻ xưa cũ.
Giang Sơn, người từng mang lại niềm vui cho tôi, nay trong ký ức của tôi, đã dần dần hóa thành một ký ức kết sẹo.
Trước khi Trương Nhất Địch dẫn tôi đi xem những tấm hình anh ấy chụp, tôi
chưa bao giờ biết, bản thân có thể được ai đó yêu sâu sắc, trân trọng
đến thế.
Cho dù mắt tôi lúc đó đang nhìn về ai, cho dù bên cạnh
tôi là ai, cho dù lời nói hành động cố tình tỏ ra không biết của tôi
khiến anh đau đến mấy, anh luôn lặng lẽ nhìn theo tôi,