Teya Salat
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327361

Bình chọn: 10.00/10/736 lượt.

cháu gái mình đánh chồng chứ? Quả nhiên là một giọt máu đào hơn ao nước lã, thật là tức quá.

Ngược lại, tâm trạng của Diệp Chiêu rất vui. Cô đọc đi đọc lại bức thư mấy

lần, miệng cứ tủm tỉm cười: “Tích Âm muội sắp đến rồi”. Sau đó nghiêm

giọng dặn dò thị nữ: “Dọn dẹp phòng sạch sẽ cho tiểu thư, sắp xếp người

cho tốt, lấy phòng ở bên cạnh chỗ ta ở”.

Hạ Ngọc Cẩn bị lờ đi, rất khó chịu: “Em họ nhà nàng thật không ít, quan hệ tốt lắm hả?”.

Diệp Chiêu nói: “Là cùng họ với bác của thiếp, là em họ xa, không coi là em họ gần được.”

Huyên Nhi không đợi Hạ Ngọc Cẩn mở miệng, nhanh mồm hỏi thẳng vào vấn đề quan trọng: “Xinh không?”.

My Nương lườm cô ta một cái, thấy cái con nha đầu này không hiểu ý gì cả,

nháy mắt ra hiệu nói: “Cho dù em gái họ có xinh thế nào đi nữa, cũng làm sao bằng Quận Vương gia chứ?”.

Huyên Nhi cũng lao tới tranh cãi: “Quận Vương gia thích mỹ nhân, nhỡ cậu ấy phải lòng em họ xa của tướng

quân, cưới làm vợ, được hai bên chiều chuộng, liệu còn có chỗ cho chúng

ta không?”.

My Nương càng phát hiện ra cô ta chả hiểu gì cả, lại

hoa chân múa tay nói: “Ngốc, là một mỹ nhân tài đức vẹn toàn, lại có chỗ dựa là tướng quân, còn phải cúi xuống đi tìm người gả sao?”.

Diệp Chiêu nhớ lại hồi lâu rồi mới trả lời: “Thanh tú, gầy gầy, không xấu”.

Bọn thiếp phòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Ngọc Cẩn không yên hỏi: “Chắc không phải là một người giống cô chứ?

Phải nói rõ đi, thô lỗ quá thì ta sẽ vứt cô ta sang chỗ khác đấy”.

Diệp Chiêu nghĩ rất lâu, lắc đầu: “Nó hơi nội tâm, thích khóc, hay xấu hổ, nhưng không thích đánh người”.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Vì em họ tới nên Diệp Chiêu mới coi như có được cơ hội hiếm có là đích thân sắp xếp phòng cho con gái.

Tủ để đồ, giá để đồ, màn chướng, ..., cô còn hào hứng lật đi lật lại trong kho, cái gì tinh xảo hay hay đều lấy hết, mang tất cả vào phòng, không

hề thấy tiếc tí nào, miễn là vứt đầy phòng. Ai nhìn thấy cũng lắc đầu.

Hạ Ngọc Cẩn thực sự không chịu nổi con mắt thẩm mỹ lộn xộn của Diệp

Chiêu đành đích thân ra tay, chỉ đạo mọi người dọn dẹp lại, sắp xếp căn

phòng gọn gàng ngăn nắp. Vứt hết mấy cái đồ ngọc ngà vàng bạc đó đi,

thay vào đó là nghiên bút giấy mực và tranh thư của danh họa, cũng coi

là có nét của một khuê tú giống mọi nhà trong kinh thành.

Tận mắt nhìn thấy một căn phòng mới, Diệp Chiêu ngượng ngùng giải thích: “Trước đây thiếp chưa bao giờ làm những việc này”.

Hạ Ngọc Cẩn tuyệt vọng vỗ vỗ vào vai cô, thở một cái dài thườn thượt, lắc lắc đầu rồi tiếp tục đi ra nơi luyện võ.

Trên đời này, có vài người trong lòng thích dùng sự trừng phạt để tăng thêm

lòng tự tin. Ví dụ như xem không xong quyển sách là không ngủ được; viết không ra một đoạn văn vừa lòng thì không ra ngoài; thi không được tú

tài thì không lấy vợ; kiếm không được hai mươi lạng bạc thì không ăn

thịt v.v…

Hạ Ngọc Cẩn cũng là người như thế. Bình thường thích âm thầm gieo xúc xắc nếu ba lần liên tiếp không ra báo tử là hôm đó không

ăn cơm tối; không giải quyết được tên khốn nào đó là một tháng không đi

lầu xanh hoặc gì gì đó. Bây giờ, ước nguyện lớn nhất của cậu ta là,

trước khi chưa chuẩn bị xong việc chinh phục vợ mình, quyết không hành

sự.

Vì thế, để mong đánh gục vợ mình một cách thuận lợi, cậu phải dùng thủ đoạn. Hạ Ngọc Cẩn không kén chọn món ăn nữa, ngoài việc ăn

ngấu nghiến những món do Dương Thị chuẩn bị, hàng ngày không có việc gì

thì ở lì trong phòng luyện võ, mồ hôi vã ra như mưa, khổ công luyện tập. Sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều, đến An Thái Phi cũng vui đến nỗi không kiềm chế được cảm xúc của mình, không những miễn cho cậu ta việc thỉnh

an, còn sai người mang tới không ít đồ bồi bổ. Đến cả Thu Hoa và Thu

Thủy là hai người vẫn nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, cũng cảm động trước

nghị lực này. Không những coi trọng thêm mấy phần, mà còn nhìn cậu ta từ chỗ là đồ thừa đến bây giờ không còn coi là đồ thừa nữa, thái độ cũng

không còn gay gắt như trước nữa.

Lúc nghỉ ngơi, Hạ Ngọc Cẩn nhớ

ra Diệp Chiêu trong thời gian này tâm trạng đang rất vui, liền hỏi hai

nữ binh giám sát cậu ta luyện võ: “Quan hệ của cô ấy và em họ rất tốt

hả?”.

Thu Thủy nghĩ một lúc, đáp: “Lúc đánh nhau, Diệp tướng quân có lúc cũng viết thư cho Cữu lão gia. Thu nạp được chiến lợi phẩm cũng

chọn ra vài món tặng cho các tiểu thư thiếu gia anh em họ, cho em họ

Tích Âm hình như nhiều hơn một chút. Chắc hai người quan hệ cũng không

tồi”.

Hạ Ngọc Cẩn tò mò: “Cũng là người yêu thích võ nghệ hả?”.

Thu Hoa nhanh mồm nói: “Ai biết được? Tướng quân không thích kể chuyện

riêng trước mặt người khác, thư tín tất cả đều do Hồ quân sư giúp đỡ xử

lý, người có thể hỏi anh ta”.

“Không cần đâu”. Hạ Ngọc Cẩn xoa

xoa cánh tay đau nhức, không quan tâm: “Ta chỉ tò mò hỏi thôi. Có điều

cũng là một con nha đầu mới nứt mắt, cho dù có khó sống với nhau đến thế nào cũng không cần đến chồng của chị họ là ta ở cùng với nó, chắc là

không có việc gì đâu”.

Thu Thủy gật đầu: “Cũng đúng, tướng quân sẽ không để em họ ở cùng với anh đâu”.

Thu Hoa thêm vào: “Tránh việc làm hỏng danh tiếng