
cỏi tuy vẫn lắp bắp: “Dù... dù sao
trong vòng ba ngày nếu cô không tìm thấy nó, ta sẽ đến trước mặt Thái
hậu dập đầu tự tử! Cáo buộc cô tội bất hiếu!”. Nói xong, bà không dám
nhìn vẻ mặt của Diệp Chiêu mà vội vàng bỏ đi luôn.
Đợi bà ta đi
xa, My Nương từ đầu vẫn đứng một bên bây giờ mới tiến tới, nắm lấy tay
Diệp Chiêu ghé tai thì thào tiết lộ: “Tướng quân đừng lo lắng, trong
lòng Thái Phi chỉ có Quận Vương là con, nên động một cái là khóc lóc.
Mỗi năm vì việc của Quận Vương mà dọa đi dập đầu tự vẫn hay tuyệt thực
không dưới bốn hay năm lần, nhưng chưa từng thấy bà ta làm như vậy bao
giờ, chỉ là đe dọa người khác mà thôi”.
Huyên Nhi ở bên kia nói:
“Quận Vương lắm lúc cũng không chịu được, thường xuyên trốn đi mười ngày nửa tháng không về nhà là bình thường. Dù sao kỹ thuật cờ bạc của anh
ta rất khá, lại quen biết bọn lưu manh nhiều, cho dù ở ngoài nửa năm
không về nhà, anh ta cũng chả chết được... Nếu Tướng quân muốn tìm Quận
Vương, thì đến Thanh Lầu Tửu, chỗ sòng bạc, chắc chắn là anh ta trốn ở
đó”.
Sau khi bọn họ được coi là người một nhà, cách đối xử thay
đổi rất nhanh, tin tức của Hạ Ngọc Cẩn lập tức được bán cho Diệp Chiêu.
Thu Hoa vội nói: “Tướng quân có cần sai người đi giúp đỡ không ạ? Chúng ta sai mật vệ đi, chắc chắn bắt được anh ta”.
“Không cần, ta biết anh ta ở đâu rồi”. Diệp Chiêu tự khoác lên người chiếc áo
choàng viền lông cáo đen, bước ra đến cửa, chợt nhớ ra một việc: “Hồ Ly
đi đâu rồi? Sao gần đây không thấy mặt?”.
Thu Hoa vội vàng nói: “Gần đây quân sư xin nghỉ phép, chắc là đi đâu đó nghỉ ngơi ạ”.
Thu Thủy ngẩng đầu lên nhìn tướng quân chờ đợi rồi cẩn thận bổ sung thêm:
“Huynh ấy gần đây tâm trạng không tốt, cần giải toả ạ”.
Diệp Chiêu cau mày ra lệnh: “Bảo anh ta nghỉ ngơi đủ rồi, thì về đây báo cáo”.
Thu Thủy không yên tâm định mở miệng, hình như còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Chiêu đã đi ra ngoài sân rồi.
Hạ Ngọc Cẩn trốn ở đâu?
Ở phố Tây của Thượng Kinh, có một cái ngõ hẹp. Sâu tít bên trong ngõ có
một cái quán nhỏ bẩn thỉu, tấm biển đầy dầu mỡ treo ngoài cửa quán không biết đã bao nhiêu năm rồi. Một con chó già lười biếng nằm bẹp trên bậc
đá phủ đầy rêu. Bếp lửa bên trong quán đang toả ra một thứ không khí
thật ấm áp. Trên cái bếp nhỏ đó đang hầm một nồi thịt dê, mùi thơm ngào
ngạt khiến cho bụng ai đang sôi réo đều phải mê mẩn. Thời khắc này, thời gian dường như đang dừng lại.
Chủ tiệm là lão Cao. Cái tên già
đúng ý như người, trên mặt lão toàn nếp nhăn. Lão mặc một chiếc áo khoác bằng da cừu rách nát, ngồi khoanh chân trên một chiếc đệm tròn. Trong
ánh sáng mù mờ, ngồi đối diện với lão là một công tử mặc một chiếc áo
lông chồn sang trọng, trong tay ôm một cái lò sưởi nhỏ có vẽ hoa sen,
mái tóc được buộc bằng một sợi dây ngọc trai màu tím phía sau. Làn da
trắng muốt như ngọc, khuôn mặt đẹp như tạc, đôi mắt hình hạnh nhân đen
như màn đêm loé lên những tia sáng của vì sao lấp lánh nhất, khoé miệng
nở một nụ cười vô thưởng vô phạt.
Một người tuyệt đối không thích hợp lại ở một nơi tuyệt đối không thích hợp nốt, cảm giác rất kỳ lạ.
Nhưng nhìn thần thái tự nhiên của anh ta thì lại thấy cũng không có gì
kỳ lạ lắm.
Lão Cao thở dài, rót đầy ly trà cho cậu ta: “Tiểu
vương gia... Không, bây giờ phải là Nam Bình Quận Vương mới đúng. Cuộc
hôn nhân đại hỷ này là của cậu, cậu cứ trốn ở đây không chịu về nhà thì
cũng không phải là cách hay, cũng không thể trốn cả đời được?”.
“Ngươi nói nhiều quá!”. Hạ Ngọc Cẩn dừng dũa lườm ông ta một cái: “Sợ ta ăn
hết thức ăn của nhà ngươi hả? Ta thích ăn thịt dê của nhà ngươi là coi
trọng ngươi đấy! Đừng quên là ngươi còn nợ ta bảy trăm tám mươi bảy
lượng đấy, mấy hôm nay ta chỉ ăn hết năm lượng bạc thịt dê thôi, ngươi
lại uống của ta hai mươi lượng rượu ngon!”.
Lão Cao ngoài miệng
thì khách khí, nhưng thần thái lại không hề tỏ vẻ sợ hãi, cười ha hả
nói: “Không dám sợ, không dám sợ! Quận Vương tới chơi như rồng đến nhà
tôm, cho dù có ăn tới một trăm tám mươi ngày cũng phải chào đón nồng
hậu”.
“Ngươi chỉ muốn chào đón rượu của ta mà thôi”. Hạ Ngọc Cẩn
bĩu môi, uống thêm vài ngụm rượu, nghe bên ngoài tiếng tuyết rơi đã
ngừng, ngứa tay không có việc gì làm, hỏi: “Lão Cao, chơi tiếp vài ván
đi?”.
Lão Cao buông đũa bát xuống, cười nói: “Được thôi”.
Hạ Ngọc Cẩn cười nói: “Ha ha, không sợ lại thua vài trăm lượng sao?”
Lão Cao nói: “Không sợ không sợ, dù sao nợ bảy trăm lượng hay bảy vạn lượng thì tôi cũng không bao giờ trả đủ”.
“Ồ!”. Hạ Ngọc Cẩn nghiêm nét mặt, đập tay xuống bàn, nửa đùa nửa thật đe:
“Điêu dân to gan! Dám coi thường Quận Vương ta! Nợ không trả được thì
mang con gái nhà ngươi đem bán đi!”.
“Vậy thì quá tốt! Lão đây
đang buồn chết vì việc thành thân của nó đây”. Hai mắt lão Cao sáng lên, vô cùng mừng rỡ. “Lần này bán nó cho nhà Hoàng Ngự sử hay nhà Trương
Thượng thư? Lưu Thái úy cũng được đấy! Lão đã dò hỏi qua, đều là những
gia đình có nề nếp. Chăm chỉ ở đó vài năm, rồi lấy một tên nô tài quản
gia thì cái ăn cái mặc không phải lo, nếu về nhà để gả cho người khác
thì cũng thêm phầ