
ng đầu
trong danh sách mười người đàn ông vàng độc thân cơ mà, sao chúng tôi lại không
hứng thú cho được?”
“Thục Phân, tôi tưởng cô có người yêu rồi cơ mà?” – Phương
Nhược Nam đang pha trà nhướn mày hỏi.
“Đúng vậy, cô không biết càng có người yêu càng phải tích cực
cua trai hơn à? Hô hô hô…” – Thục Phân che miệng cười duyên
“To mồm vừa thôi, nhìn dáng vẻ cô rất giống hồ ly tinh hạ
phàm làm loạn, cẩn thận trộm gà không được lại mất nắm gạo đấy, không bắt được
Thái tử, cả bạn trai cũng chạy mất.” – Nhược Nam dội cho Thục Phân một gáo nước
lạnh.
“Không đâu, anh yêu của tôi rất yêu tôi mà.” – Thục Phân bĩu
môi, dịu dàng nói: “Hơn nữa không thể quá chiều đàn ông, thỉnh thoảng cũng phải
cho họ biết, ‘ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người tài còn có người
tài hơn’, họ mới tích cực phấn đấu hơn nữa, hiểu chưa?”
Khả Khanh và Nhược Nam nghe vậy đều bật cười.
Tiếng cười chưa dứt, đã thấy cô trợ lý thư kí đáng yêu chạy
vội vào trong.
“Thư kí Đường, tổng giám đốc đang tìm chị.”
Đường Khả Khanh nghe xong, lập tức nghiêm mặt, đặt chén xuống
quay người rời đi. Cầm quyển sổ tốc kí ở trên bàn mình, tới cửa văn phòng tổng
giám đốc, cô khẽ gõ hai tiếng.
“Mời vào.”
Cô đẩy cửa, vừa bước vào liền ngây người. Đứng trước bàn Cừu
tổng là một người đàn ông cao lớn cường tráng, cho dù khoác lên mình bộ âu phục
chỉn chu, nhưng vẫn không thể che lấp nét ngang tàng toát ra từ cơ thể. Hắn
quay lưng lại phía cô, vậy mà bóng dáng ấy quen thuộc đến nỗi khiến cô sợ hãi.
Bỗng chốc, cô có ý muốn chạy trốn.
“Thư kí Đường.”
Nghe giọng nói của ông chủ, cô cố ổn định tinh thần, bước
lên phía trước. Cừu Tịnh Viễn vuốt cằm, giới thiệu: “Đây là con trai tôi, Cừu
Thiên Phóng, bắt đầu từ tháng sau nó sẽ tiếp nhận vị trí của tôi.”
Người đàn ông quay người lại, quả nhiên là người Đường Khả
Khanh gặp ở viện bảo tàng. Vẻ mặt cô tái nhợt, nhìn chằm chằm vào hắn, lồng ngực
bỗng nhói đau.
Hắn đưa tay về phía cô, bất đắc dĩ cô cũng phải đưa tay ra,
bàn tay ấm áp nắm trọn lấy tay cô.
“Xin chào, thư kí Đường.”
Toàn thân cô run rẩy bởi giọng nói trầm thấp của hắn, vì bàn
tay mạnh mẽ đang nắm chặt tay cô…
Edit: Phi Nguyệt
Hắn có làn da ngăm đen cùng lòng bàn tay thô ráp, đường nét
trên khuôn mặt rắn rỏi, nhãn thần kiên định, dù nhìn thế nào cũng không giống cậu
chủ nhà giàu, càng không giống kiểu công tử đời F2 yếu ớt.
Hắn khiến cho người đối diện cảm thấy bị áp bức, khủng khiếp
hơn nhiều so với cha hắn.
“Chào anh.” – Đường Khả Khanh cố gắng trấn định nhìn hắn.
Hắn buông tay, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô như nhìn một
con mồi đang mắc lưới.
Da đầu tê dại, phải cố gắng lắm Khả Khanh mới kìm được ý muốn
chạy trốn ngay khỏi đây.
“Thiên Phóng vừa từ nước ngoài trở về, vẫn chưa nắm rõ nội bộ
trong công ty, cô đưa nó đi thăm quan một vòng đi.”
“Vâng.” – Đường Khả Khanh nắm chặt chiếc bút tốc kí, rũ mắt.
Cô bước tránh sang một bên, xoay người mở cửa. “Cừu tiên sinh, mời đi lối này.”
Cừu Thiên Phóng theo cô ra khỏi phòng làm việc.
Mặc dù có phần bất an nhưng cô vẫn giữ cho mình tỉnh táo, đi
trước dẫn đường đưa hắn tới thang máy, vừa đi cô vừa nói: “Tòa nhà Hoàng Thống
có tổng cộng hai mươi tám tầng lầu, đây là tầng cao nhất, chủ yếu là nơi đặt
phòng làm việc của những lãnh đạo cấp cao.”
Cô bước vào thang máy, nhấn nút xuống tầng dưới. “Phòng họp ở
lầu hai mươi bảy, tầng hầm thứ hai có bốn bãi đỗ xe, tầng ngầm thứ nhất là nhà
ăn của nhân viên. Lầu mười bảy có phòng Spa và câu lạc bộ thể thao dành cho
nhân viên. Chi tiết từng bộ phận ở các tầng lầu tôi sẽ ghi vào tư liệu và gửi lại
cho anh.”
Đường Khả Khanh vẫn cảm thấy ánh mắt nóng rực của hắn đang
chiếu lên người mình, cô dán mắt vào tập sổ ghi chép, không dám nhìn lên, tay nắm
chặt cây bút, “Gần đây công ty đang thảo luận ký kết hợp đồng với một vài đối
tác, ngày mai tôi sẽ đưa tài liệu tới phòng tổng giám đốc. Nếu Cừu tiên sinh cần
tư liệu gì xin cứ nói, tôi sẽ sắp xếp lại rồi gửi cho anh.”
“Cô vào công ty được bao nhiêu năm?”
Đường Khả Khanh sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn hắn đầy nghi ngờ,
tại sao hắn lại hỏi chuyện này? Nhưng cô vẫn trả lời.
“Bảy năm.”
Khóe mắt Cừu Thiên Phóng khẽ co giật, đôi lông mày nhíu chặt,
tròng mắt đen sâu trở nên giận dữ.
Cô càng hoảng sợ, bất giác lùi lại một bước, đến khi hoàn hồn
cô mới thấy mình thật nhát gan. Nắm chặt cây bút trong tay, cô lạnh lùng nói:
“Nếu Cừu tiên sinh không hài lòng với tôi, phòng thư ký vẫn còn rất nhiều người
khác có thể thay thế…”
“Không cần.” – Hắn kiên quyết phủ định lời đề nghị của cô.
Khả Khanh nhìn hắn, có phải hắn biết cô đang nghiến răng
nghiến lợi không?
“Cô là được rồi.” – Hắn nói, như đinh đóng sắt.
Rốt cục Cừu Thiên Phóng cũng thu lại ánh mắt như dán chặt
vào cô, hắn tức giận đưa tay ngăn cửa thang máy đang khép lại, sải bước đi ra
ngoài.
Đường Khả Khanh trừng mắt nhìn bóng lưng đang giận dữ bỏ đi,
cô cảm thấy hồ đồ.
Hai giây sau mới sực tỉnh, cô vội vàng đuổi theo hắn.
***********************
Quá bận.
Từ khi hắn tiếp quản công việc tới nay đã được m