cái đầu người được làm bằng đồng thau. Chiếc mặt nạ được dát vàng
vô cùng tỉ mỉ, chỉ dát một lớp mỏng, che đậy khéo léo khuôn mặt bằng đồng, lớp
thứ hai giống như một lớp da.
Khó có thể tưởng tượng được, mấy ngàn năm trước, lại có người
đạt được trình độ kĩ thuật cao siêu như vậy.
Không hiểu do thời gian quá lâu hay đã từng bị hủy hoại mà
khuôn mặt bằng đồng hơi loang lổ. Cha nàng từng nói, khi đào được một đống di vật
lên, không hiểu vì sao lại giống như đã từng bị lửa thiêu cháy vậy.
Phòng triển lãm được sắp xếp theo những công cụ sinh hoạt, đồ
vật bằng ngọc, đồ đá, nghệ thuật thời đồng thau, công cụ hiến tế, và các vị thần
linh đúc bằng đồng theo các hình dáng khác nhau.
Nền văn mình này thiên về đúc đồng, trong triển lãm trưng
bày một đống đầu người bằng đồng được sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự ở hai bên.
Mỗi một pho tượng hình đầu người đều có một khuôn mặt khác nhau, nhưng vẻ mặt rất
uy nghiêm.
Trong lúc đứng im lặng nhìn chiếc đầu bằng đồng đó, bỗng cô
cảm thấy hoảng hốt.
Thình, thình, thình…
Âm thanh gì vậy?
Thình, thình, thình… Thình, thình, thình…
Tiếng trống kì lạ quanh quẩn bên tai cô, tựa như ở phía sau,
cô đột nhiên quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả.
Cả gian phòng triển lãm, trừ cô và chiếc đầu người đúc bằng
đồng kia, chẳng có một ai. Có lẽ do cô căng thẳng nên bị ù tai chăng?
Khả Khanh bật cười, lắc đầu tự giễu mình, quay người đi sang
phòng trưng bày khác, nhưng vừa xoay lại, cô liền hoảng sợ.
Một người đàn ông cao lớn đang đứng im lặng ở cửa đối diện.
Hắn trừng mắt, nhìn cô không chớp. Dòng cảm xúc khó có thể lý giải đột nhiên
trào dâng, cuốn đi mọi suy nghĩ của cô. Cả người Khả Khanh chấn động, giây tiếp
theo, cơn đau từ ngực truyền đến tựa như bị người ta cầm dao khoét tim mình vậy.
Đau quá!
Cô ôm ngực, đau đến không thở nổi!
Sao thế này? Tại sao lại đau đớn đến vậy?
Nàng chao đảo, người lùi từng bước một, người đàn ông kia phục
hồi tinh thần, lập tức bước về phía cô. Cơn đau lần thứ hai truyền tới, mồ hôi
lạnh túa ra, cô không hiểu mình bị sao nữa.
Bệnh tim ư? Trời ơi, cô không hề biết mình lại mắc bệnh tim.
Cả người cô như mất hết sức lực, chỉ có thể ôm chặt ngực cố gắng hô hấp, không
để mình mất mặt mà té xỉu dưới đất. Nhưng lại một cơn đau khác ập đến, trước mắt
cô tối sầm, đau tới mức quỵ ngã trên mặt đất. Trong chốc lát, cô đã ngã vào lồng
ngực của người đàn ông kia.
Nhiệt độ cơ thể hắn khiến cơn đau của cô dừng lại. Cô không
thể mở nổi mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn đang ôm mình.
Cô bủn rủn chân tay, toàn thân như rút hết sinh lực, chưa
bao giờ cô yếu ớt như vậy. Người đàn ông bế cô tới bên chiếc ghế dài, vỗ nhẹ
vào mặt cô, cất tiếng hỏi:
“Bị bệnh tim sao?”
“Tôi … không…” – Cô cố hết sức mới nói được hai từ.
“Cô có mang thuốc không?”
“Không…”
Lần thứ hai mở mắt, nhìn thấy ánh sáng phản chiếu khuôn mặt
nghiêng nghiêng của người đàn ông, hắn đang cầm điện thoại, quay số. Thấy dãy số
hắn đang quay, cô hoảng hốt, vội giơ tay định ngăn lại: “Không cần…”
Vốn cô định giơ tay chạm vào cánh tay hắn, nhưng do quá mệt
mà phải dừng lại ở ngực hắn. Hắn nhìn thấy cô, trong điện thoạt di động vang
lên câu hỏi của đối phương.
“Tôi không sao… chỉ cần nằm một chút là được rồi…” – Cô mỉm
cười, nhưng nói một câu dài khiến cô mệt muốn nhắm mắt lại, trước khi khép đôi
mi, còn cố gắng thốt lên: “Xin anh…”
Ánh sáng lần thứ hai biến mất. Sau đó cô nghe thấy tiếng hủy
cuộc gọi, nhẹ nhàng thở phào.
“Cám ơn…” – Cô run run cất lời.
Hắn không nói gì, sau đó cô phát hiện hắn lại ôm lấy mình.
Khả Khanh cuống quít mở mắt ra, thấy hắn đang ôm cô ngồi trên ghế, để đầu cô tựa
vào bờ vai hắn.
“Ba phút nữa.” – Hắn nghênh đón ánh mắt bối rối của cô, nói
chân thành: “Nếu không thấy chuyển biến tốt đẹp, phải đi bệnh viện đấy.”
Cô không phản đối, bởi cô đang rất lạnh và cần chút hơi ấm từ
hắn. Nhận được ba phút nghỉ ngơi, Khả Khanh thả lỏng tinh thần, nhắm mắt lần thứ
hai, thuận thế dựa vào lồng ngực to lớn, tập trung ổn định hơi thở. Dần dần, sự
đau đớn lúc trước ngừng lại. Dường như nhận ra cô có chuyển biến tốt đẹp, sau
ba phút, hắn cũng không đứng dậy, chỉ tiếp tục ôm cô.
Nhiệt độ cơ thể cô dần tăng trở lại, không còn đổ mồ hôi lạnh
nữa. Tuy vẫn còn yếu, nhưng cô bắt đầu nhận ra tư thế giữa hai người họ quá
thân mật, cảm thấy cơ thể cường tráng dưới bộ âu phục, còn ngửi thấy mùi hương
trên người hắn. Lòng bỗng dưng hỗn loạn.
Cô mở mắt ra, khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông đập vào mắt.
Vốn tưởng rằng hắn đang nhìn đi chỗ khác, ví dụ như những đồ cổ đang trưng bày ở
triển lãm, không ngờ hắn lại nhìn thẳng vào cô.
Trong lòng cô không hiểu sao bỗng dưng rung động. Khuôn mặt
hắn gần sát lại, gần đến mức cô có thể trông thấy vẻ mặt tái nhợt bối rối của
mình trong đôi mắt đen thẳm của hắn. Cô nín thở, hoảng loạn, thiếu chút nữa tái
phát cơn đau kia.
“Khỏe hơn rồi chứ?”
“Vâng.” – Cô khẽ đáp lại.
Hắn chăm chú nhìn, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của
cô. Bàn tay hắn to lớn, nhưng vô cùng dịu dàng, đôi mắt đen sâu thăm thẳ