
ên.”
“Cháu chào bác, Đường giáo sư, a, đó có phải là bức thành đồ
đã được khôi phục không ạ? Thật lợi hại nha, cháu chưa từng thấy bức tranh nào
tỉ mỉ rõ ràng như vậy.”
“Đúng rồi, đó là bức thành đồ đã được phục hồi nguyên trạng,
mấy năm gần đây bác dành hết thời gian chắp vá lại, còn chưa kịp công bố. Người
thiết kế tòa thành này có trình độ rất cao, trong ngoài tường thành đều đào
kênh rạch, được sử dụng như một loại thành hào (sông bảo vệ thành), có
thể thấy lúc đó thường xuyên xảy ra chiến sự.”
“Đúng không ạ? Trước kia cháu đọc ở trên sách, thấy đã đào
được rất nhiều ngà voi còn nguyên vẹn, giáo sư có cho rằng thời xưa có dùng voi
để chiến đấu không?”
“Ừm, đây cũng là một khả năng, nhưng chúng ta vẫn chưa có đủ
bằng chứng để kết luận…” – Khó tìm thấy người trẻ nào có cùng sở thích, giáo sư
Đường Nhạc Nhiên mắt sáng rực bắt đầu giải thích.
Nhìn một già một trẻ phấn khởi bàn luận, hoàn toàn quên mất
sự tồn tại của cô, Đường Khả Khanh cảm thấy buồn cười. Thấy hai người họ khó có
thể kết thúc câu chuyện một cách nhanh chóng, cô bèn quay người đi ra ngoài, xuống
hầm ngầm tìm mẹ.
Đến hầm ngầm, quả nhiên cô thấy mẹ đang ngồi xổm bên cạnh
cái giá gỗ ghi chép linh tinh.
“Mẹ!”
“Khả Khanh, con tới rồi à.” – Tống Thanh Thanh gặp con gái,
lập tức đứng dậy ôm cô.
“Mẹ…” – Cô thấy hơi mất tự nhiên nhưng vẫn để cho người mẹ
có mái tóc trắng xóa ôm chặt.
“Mẹ rất nhớ con, đứa bé này, chẳng chịu đến thăm mẹ thường
xuyên gì cả.” – Tống Thanh Thanh ôm con gái vài phút, nhìn mặt nàng ngượng
ngùng đỏ bừng, bà càng cười vui vẻ, nới lỏng tay, xoa mặt nàng đầy trìu mến:
“Con gái ngoan, con gầy đi sao? Có ăn đúng bữa không đấy?”
“Đâu có, con vẫn vậy mà, do mẹ tưởng tượng ra thôi, một ngày
con vẫn ăn đều ba bữa, còn thêm cả bữa ăn đêm nữa cơ.” – Khả Khanh khẽ giải
thích, sợ mẹ mình cằn nhằn về việc ăn uống, cô vội chuyển sang chủ đề khác:
“Không phải mẹ đang đánh số hiệu cho mấy tảng đá này sao? Để con giúp mẹ.”
“Tảng đá gì chứ? Đây là đồ cổ, là báu vật vô giá mà tổ tiên
lưu lại cho chúng ta đó.” – Tống Thanh Thanh nghe thấy cách nói của con gái, vội
trừng mắt phản đối thay đống đồ cổ.
“Vâng, vâng, là tảng đá … à là đồ cổ vô giá.” – Khả Khanh sửa
lại cầm lấy bút và sổ ghi chép, giúp mẹ nàng đánh số cho những mảnh ngói bằng gốm
và ngọc.
“Đứa bé này…” – Tống Thanh Thanh lắc đầu cười, cùng con gái
đánh số cho hiện vật. Trong hầm ngầm viện bảo tàng, hai mẹ con vừa tán gẫu vừa
ghi chép những hiện vật thời cổ.
Đường Khả Khanh nhìn mái tóc bạc của mẹ, trong lòng thầm đau
đớn. Mẹ cũng như cha, đều đã già cả rồi. Khuôn mặt hằn thêm vết nhăn, tóc bạc
vài phần, chỉ có nụ cười hòa nhã, ân cần, rất đỗi dịu dàng là không thay đổi.
Đường Nhạc Nhiên và Tống Thanh Thanh là hai nhà khảo cổ học
lừng danh quốc tế. Trên danh nghĩa, họ là cha mẹ cô. Còn thực tế, cô và họ
không hề có chút quan hệ huyết thống nào, cô được họ nhận làm con nuôi. Trong một
lần khảo cổ, họ đã tìm thấy cô, vì cô bị mất trí nhớ hoàn toàn, người bản xứ
cũng không hề biết cô là ai. Hai nguời họ không có khả năng sinh con, cảm thấy
cô chính là món quà ông trời ban tặng nên nhờ vài mối quan hệ để nhận nuôi cô.
Nhiều năm qua, họ luôn coi cô như con ruột của mình, không
chỉ đưa cô đi học, dạy dỗ mọi thứ mà họ biết, mang cô đi khắp mọi nơi, mua cho
cô tất cả vật dụng cần thiết. Cho dù sau này họ phát hiện ra cô không giống mọi
người, nhưng chẳng hề nhìn cô với ánh mắt khinh thường, giảm sự quan tâm chăm
sóc với cô chút nào. Họ vẫn luôn yêu thương cô.
Nhiều năm về trước, tuy biết rõ như vậy là bất hiếu, nhưng
cô vẫn quyết định dọn ra ngoài ở. Tuy họ không muốn, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng
quyết định của cô, họ quan tâm cô, và họ cũng hiểu cô.
Khả Khanh rất yêu thương họ, cho dù rất lâu rồi cô không nói
ra, nhưng cô thực sự rất yêu đôi vợ chồng lương thiện dịu dàng này.
Nếu có kiếp sau, cô nguyện ý lại được làm con gái họ.
Nếu như có kiếp sau…
***
Không ngờ khi rời khỏi viện bảo tàng, trời đã tối mịt. Cô giật
mình, một ngày nữa đã trôi qua.
Viện bảo tàng nằm ở chân núi ngoại ô thành phố, bên ngoài
cây cối, hoa cỏ sum suê tươi tốt. Mỗi dịp nghỉ lễ, du khách đến đông như hội.
Nhưng giờ sắp đến lúc đóng cửa, hầu hết mọi người đều đã về hết, tòa công trình
kiến trúc đồ sộ như vậy, chỉ có những món đồ cổ đã ngủ say ngàn năm.
Một già một trẻ kia vẫn chưa nói chuyện xong, mẹ lại có đồng
nghiệp tới tìm, Khả Khanh nhàn rỗi đứng lên đi dạo.
Triển lãm này trưng bày những món đồ cổ của nền văn minh đã
mất mà cha mẹ cô đổ công sức bao năm nghiên cứu. Từ nhỏ, cô đã quen nhìn những
hiện vật trong sổ ghi chép và ảnh chụp của cha mẹ. Từng món đồ như đồng thau,
ngọc khí, đồ gốm trưng bày trong tủ kính, cô đều cảm thấy đôi chút quen thuộc,
nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chúng.
Khả Khanh đi dạo tất cả các phòng không một bóng người trong
triển lãm, nhìn từng hiện vật hàng ngàn năm trước lấp lánh dưới ánh đèn. Đứng cạnh
tủ kính trong phòng trưng bày của triển lãm, cô quan sát một chiếc mặt nạ màu
vàng đeo trên