Tương Tư Ác Quỷ

Tương Tư Ác Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324055

Bình chọn: 9.00/10/405 lượt.

àm ra vẻ thân thân thiết thiết khiến hắn càng thêm đau tim.

Cừu Thiên Phóng không muốn để hai người họ ở gần nhau, hắn sợ ả sẽ gây bất lợi cho Khả Khanh, hơn hết, hắn sợ ả sẽ khơi lại những ký ức mà cô đã lãng quên, nhưng hắn không có cách nào ngăn cản ả.

Trên danh nghĩa, ả là em họ của hắn, với thân phận đặc biệt này, hắn không thể đem ả ta ném ra ngoài cửa, cho nên chỉ có thể tận lực coi chừng, không để cho ả cùng Khả Khanh đơn độc ngồi cùng một chỗ.

Nhưng không hiểu vì sao ả lại không tiết lộ thêm điều gì với Khả Khanh.

Ngay cả như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an, Lăng Tuấn tựa như một quả boom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Thần kinh của hắn vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng từ khi vị em họ này xuất hiện.

Mấy ngày nay, ả phù thủy chết tiệt kia vẫn bám chặt lấy bọn họ, hắn bị ả vơ vét tài sản đã tiêu hết hơn hai mươi vạn tệ (~ 70.000.000vnd), lại còn than vãn với Khả Khanh rằng ở một mình rất chán khiến cô khuyên hắn về nhà, nói rằng cô ở một mình trong nhà trọ cũng không sao cả.

Vài chấm sao nhỏ li ti lóng lánh trên bầu trời đêm.

Lúc bọn họ rời khỏi bữa tiệc thì đêm đã về khuya.

Sau khi ói ra hết, Khả Khanh ngả đầu vào ghế nghỉ ngơi. Cừu Thiên Phóng liếc mắt sang cô.

“Mệt hả?”

“Ừ.” – Cô nhắm mắt lại, khép chặt chiếc áo choàng rồi tựa hẳn lưng vào ghế.

“Em không thích tiệc tùng?”

Trầm mặc một lát cô mới nói: “Em không thích bị người khác nhìn chằm chằm vào mình.”

“Vậy nên em mới luôn dùng đôi mắt kính to sụ để che khuất gương mặt?”

“Nó giúp em tránh khỏi rất nhiều phiền phức.” – Khả Khanh làu bàu.

“Em tình nguyện muốn mình xấu đi à?”

“Nếu như có thể.”

Cừu Thiên Phóng hơi ngạc nhiên, hắn lại liếc sang cô, chỉ thấy cô đang nhắm nghiền hai mắt, miệng lẩm bẩm: “Xấu đi một chút sẽ có cuộc sống bình thường, vậy có gì không tốt? Suốt đời không có sóng to gió lớn, bình an sống qua quãng đời còn lại, thật tốt…. thật tốt….”

Trong giọng nói của Khả Khanh lộ vẻ mệt mỏi rã rời, thêm vài phần bi thương nữa, nghe những lời này khiến lòng hắn thắt lại, tay lái không tự chủ nắm vô lăng chặt thêm.

Nàng đã quên hết mọi chuyện, hắn biết điều ấy.

Nàng đã quên hắn từng yêu nàng sâu đậm, quên mất nàng đã đau khổ đến thế nào, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn nhớ nguyện vọng duy nhất đó.

Nhan sắc xấu đi một chút, có được một cuộc sống bình thường, suốt đời bình an vô tư sống suốt quãng đời còn lại.

Nàng đã từng nói với hắn như vậy, ở trong mộng, ở kiếp trước.

Hắn chưa từng để ý tới nguyện vọng này của nàng, thậm chí còn cười nàng mơ ước quá tầm thường.

Nhưng hôm nay hắn mới hiểu được, có được một cuộc sống bình thường đối với nàng mà nói là việc khó khăn đến nhường nào.

Mà tất cả những khó khăn này tất cả đều là vì hắn.

Nếu hắn đủ tốt thì lúc đó đã thả nàng đi, cách nàng càng xa càng tốt, thì chí ít lúc này đây nàng đã có một cuộc sống bình yên.

Nhưng hắn không thể, hắn không làm được.

Không thể làm được.

————-

Bóng tối nặng nề.

Chướng khí ẩm thấp vây xunh quanh hắn, bất kể hắn cố gắng thế nào cũng chỉ nhìn thấy một mảng tối đen hun hút.

Hắn bị còng ở trên tường, duy nhất có bóng tối bầu bạn bên cạnh. Ở chỗ này hắn chỉ có thể thấy được cơ thể của chính mình, thấy da thịt bong tróc rỉ máu, chân để trần, hắn thấy được chiếc còng đen nhánh đang đeo nơi mắt cá chân.

Có chiếc khóa trên chiếc xích còng tay chân hắn, vừa nặng vừa lạnh giá, cái rét căm căm như hàng ngàn hàng vạn cây kim xuyên thấu qua da thịt, ngấm vào máu, buốt tận xương tủy, khiến cơ thể hắn đông cứng, khi thở ra, hơi thở của hắn kết lại thành bông tuyết khiến cổ họng đau buốt, lưỡi và môi cũng đông cứng.

Đối với hắn, mỗi một lần hô hấp là một lần phải chịu cực hình, mỗi một lần ho khan, cổ họng như nứt toác, máu từ trong họng trào ra rồi ngay lập tức biến thành băng, cắt môi lưỡi của hắn, sau đó rơi xuống đất tạo thành thứ âm thanh trong vắt.

Khí lạnh không ngừng bào mòn mỗi một tấc da trên cơ thể hắn, khí lạnh khiến cơ thể hắn đông lại, khô nứt, thổ ra máu, sau đó sẽ đông kết lại, lại khô nứt, rồi lại thổ ra máu…

Hắn ở nơi này rất lâu rồi, lâu đến mức không thể nhớ ra được thời gian đã trôi qua bao lâu. Ở nơi này không có ngày và đêm, ngước lên không thấy trời, cúi xuống không thấy đất, không có người nào tới, thậm chí cả một con chuột, con ruồi, hay một con muỗi cũng không có, không có gì cả.

Lúc đầu hắn cũng thử nhẩm tính thời gian, rồi hết lần này đến lần khác tự giày vò, tính toán, lại căm hận, rồi nhẫn nại, cho đến khi chạm tới cực hạn, hắn phát hiện ra tất cả sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, hắn không để ý đến đau đớn mà bắt đầu rít gào, bắt đầu rống hận.

Nhưng cho dù hắn có hét to hơn nữa, dùng hết sức lực thì cũng không bao giờ có lời đáp lại. Cuối cùng hắn cũng biết, rằng ở nơi quỷ quái này chỉ có hắn và cái rét luôn hành hạ hắn, cùng sự cô đơn vĩnh hằng.

Nỗi thống khổ không ngừng hành hạ thân thể hắn, oán giận chẳng bao giờ biến mất. Trong bóng tối, hắn chỉ có thể nhai đi nhai lại mối hận đối với nàng, chỉ một mình hắn ở đây chịu cái giá lạnh, hận nữ nhân đã phản bội hắn.

Bóng tối vĩnh viễn, đ


XtGem Forum catalog