
m Phúc, biểu cảm có chút ngờ
nghệch: “Cháu dỗ anh ta?”
Nghĩ đến hình ảnh đó đã cảm thấy không thích hợp…
Dáng vẻ thím Phúc như không lưu tâm lắm, cực kì nhiệt tình: “Thật ra tiên sinh rất dễ dỗ, tôi chỉ cho cô mấy chiêu.”
Hứa Niệm nhìn ánh mắt thím Phúc cười vô cùng sáng lạn, bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt.
Đối với đề nghị của thím Phúc Hứa Niệm
quả thực dở khóc dở cười, ai lại nghĩ đến trong lòng một người lớn tuổi
lại có nhiều ý tưởng như vậy. Cô vội vàng xua tay cự tuyệt: “Thật sự
không thích hợp.”
Cái gì mát xa, loại chuyện này ngẫm lại liền thấy một thân mồ hôi lạnh, cô cũng chưa từng không đứng đắn như vậy với Lục Sơn.
“Con gái thì phải mềm mỏng, bất cứ việc
gì cũng cứng rắn với đàn ông, người ta sẽ không thích.” Thím Phúc như là quyết tâm muốn dạy cô, vẫn lải nhải nói: “Cách này dùng trên người đàn
ông chưa từng sai, nếu cô muốn chinh phục ai, tất yếu phải dụng tâm.”
Hứa Niệm nghe xong lời này ánh mắt bỗng
nhiên trở nên kỳ lạ, thím Phúc cho rằng cô đã bị thuyết phục, lại cười
hì hì nói: “Đợi khi tiên sinh giúp cô sấy tóc, không khí tốt, cam đoan
ngài ấy rốt cuộc cũng không nghiêm mặt được nữa.”
Hứa Niệm nhắm chặt mắt, lúc này mới vứt
bỏ ý tưởng hoang đường đó trong đầu, vẫn là câu nói kia: “Không được,
thím đừng nói nữa.”
Thím Phúc nửa ngày làm công tác tư tưởng
đều vô dụng, đành phải đổi cách: “Vậy cô làm chút đồ ăn khuya đưa tới
cho ngài ấy, tiên sinh thật sự rất dễ dỗ.”
Cho dù trong lòng Hứa Niệm không có ý tưởng đó, tắm rửa xong vẫn bị thím Phúc trực tiếp kéo đến phòng bếp.
Đường Trọng Kiêu mở cửa thư phòng liền
thấy cô gái kia đang đi tới đi lui ở cửa, trong tay bưng gì đó, nhưng cả hồi lâu mà không gõ cửa. Từ nhỏ tính cảnh giác của anh đã cao, lúc này
nhìn cô chằm chằm, mày đã bất giác nhăn lại: “Em định làm gì?”
Hứa Niệm ấp úng, nhớ tới lời của thím Phúc, liền đưa chiếc khay trong tay tới: “Đưa đồ ăn khuya cho anh.”
Ánh mắt anh nhìn xuống, nhìn thấy gì đó ở trong bát khóe miệng liền co rút.
Hứa Niệm vụng trộm quan sát sắc mặt anh,
thấy sắc mặt anh trầm xuống, cảm thấy sáng tỏ, theo bản năng cánh tay
liền rụt lại về phía sau: “Nếu anh không thích, tôi…”
“Coi tôi là đứa trẻ ba tuổi?” Đường Trọng Kiêu vẫn lạnh như băng, đôi mắt thẳng tắp nhìn cô.
Hứa Niệm đã nhanh chóng chán nản muốn
chết, nghĩ cũng biết Đường Trọng Kiêu một đại nam nhân làm sao có thể
thích ăn thứ này… Em bé thích uống sữa?
Đường Trọng Kiêu nguyên quán ở miền Nam,
thím Phúc nói quê nhà có loại đồ ngọt chỉ dùng gạo nếp xay thành bột,
sau đó sẽ từng chút một khuấy thành chè, phần lớn trẻ em hồi nhỏ đều
thích uống. Cũng là lúc học làm bột gạo cô mới biết được, hóa ra từ bé
anh không được lớn lên bên cạnh cha mẹ, lúc ấy đều là một tay bà nội
nuôi dưỡng, mười hai tuổi mới trở về Đường gia.
Sau khi trưởng thành thì anh chưa từng ăn lại thứ này. Nhưng, một đại nam nhân ăn cái này nghĩ thế nào cũng rất
không tự nhiên được không?
Đường Trọng Kiêu đã xoay người muốn về thư phòng, Hứa Niệm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên lại nghe anh nói: “Vào đi.”
“…”
Hứa Niệm là lần đầu tiên vào thư phòng
của Đường Trọng Kiêu, giống như người anh, bài trí khắp nơi đều bộc lộ
rõ hơi thở lạnh nhạt nghiêm túc, anh dường như vô cùng thiên vị những
thứ đồ thời trước, đồ cổ cùng ngọc thạch khắp nơi đều thấy.
Cô đặt khay ở trước mặt anh, nhất thời đã muốn chuồn đi, nhưng Đường Trọng Kiêu lại lên tiếng, giọng điệu không
nhanh không chậm như trước: “Ngồi đi.”
Anh nâng cằm ra hiệu cho cô, Hứa Niệm tiến lui không được, đành phải miễn cưỡng ngồi xuống đối diện anh.
Đường Trọng Kiêu đánh giá chén gì đó ở
trước mặt kia, mi tâm giống như chưa từng giãn ra, đưa tay lấy thìa tùy ý quấy lên, dưới đáy liền dấy lên một tầng màu đen.
Hứa Niệm thấy mặt anh tức thì cũng đen
lại, tưởng như là mây đen che trời, có chút chột dạ, vẫn đành thành thật nói: “Lúc nấu không khống chế được độ lửa nên hơi cháy, nhưng mà là tự
tay thím Phúc dạy, có thể làm không tốt lắm, nhưng hương vị hẳn là còn
có thể chấp nhận được.”
Bộ dạng người đàn ông kia vốn còn đang do dự, bỗng nhiên giương mắt nhìn qua: “Em đã nếm qua?”
Hứa Niệm không nghĩ nhiều, trực tiếp gật
đầu, khóe miệng người nọ liền mang theo chút ý cười, sau đó lại cầm chén đẩy tới trước mặt cô, môi nhẹ nhàng thốt ra: “Quá nóng, làm nguội một
chút giúp tôi.”
Giọng điệu đương nhiên đó thật đúng là
muốn ăn đòn, Hứa Niệm chịu đựng cầm chén, miễn cưỡng nhẫn nhịn xúc động
muốn hắt bát chè đó lên mặt anh xuống, bưng chén lên từng chút một giúp
anh thổi nguội.
Đường Trọng Kiêu cúi đầu lật xem văn kiện, ngẫu nhiên lại như có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn cô, như đang suy tư điều gì.
***
Đến khi anh cảm thấy bắt đầu uống được
rồi, thì Hứa Niệm mệt đến hoàn toàn không muốn nói chuyện, gục xuống
bàn, cả khuôn mặt chôn trong bàn tay, chỉ lộ ra đôi mắt tràn ngập oán
giận.
Đường Trọng Kiêu uống thứ mà trẻ con
thích, lại có thể tao nhã đến cực điểm: “Em muốn nhận lỗi, anh không
uống thì có vẻ mình quá keo kiệt, nhưng thím Phúc đứng nhìn bên cạnh còn có thể bị cháy, n